Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly vội vàng quát lớn:
- Đợi đã, vừa rồi ta đã bóp nát ngọc phù thông báo cho Thiên Vân Tiên Tử, hơn nữa sử dụng báu vật đặc biệt ghi lại cảnh tượng hiện tại truyền cho Tiên Tử rồi, các ngươi dám giết ta, Tiên Tử tuyệt đối sẽ không bỏ qua!
Hai Nhị Kiếp đỉnh phong lao nhanh đến bỗng khựng lại, quay đầu nhìn Lão Sơn Thúc.
Lão Sơn Thúc cười khẩy nói:
- Ngươi xem chúng ta là con nít ba tuổi sao? Thiên Vân Sơn cách nơi này xa như vậy, dù Thiên Vân Tiên Tử muốn cứng rắn buông xuống phân thần đều không làm được. Truyền về cảnh tượng ở đây? Lão phu chưa từng nghe báu vật như vậy.
Vu Phi Tường rống to:
- Giết!
Hai võ giả lao nhanh đến, nâng tay thả ra hai đại thủ ấn, định đánh bay Lục Ly.
Khoảnh khắc này Huyết Linh Nhi truyền âm đến, khiến Lục Ly như rơi xuống vực sâu:
“Chủ nhân, ta tham ngộ thần văn thời gian ngắn ngủi, thần văn ở đây quá huyền diệu, ta căn bản xem không hiểu, xin lỗi...”
Xoẹt xoẹt!
Một luồng sáng đen và một đại thủ ấn lần lượt bay tới, ánh sáng đen thoáng chốc đánh trúng Lục Ly. Lục Ly cảm giác bị sức lực mạnh mẽ đánh trúng, thân thể không chịu đựng nổi. Khi đại thủ ấn cũng đánh tới thì thân thể của hắn hoàn toàn không cách nào đứng vững, thoáng chốc bay vào trong.
Oong!
Thần văn ở bên trong tỏa sáng chói lòa, giống như là vô tận kiếm trận bị kích phát, muôn vàn sát khí khóa chặt Lục Ly, Lục Ly cảm giác không chỗ tránh né, bất cứ phương hướng nào đều là tuyệt địa.
“Phải rồi!”
Nguy cơ sống chết trước mặt, tiềm năng của Lục Ly bị kích phát, trong nháy mắt này đầu óc của hắn chuyển động nhanh hơn bình thường gấp trăm lần. Lục Ly chợt nhớ một điều, trong thân thể của hắn có Đại Đạo Chi Ngân, Đại Đạo Chi Ngân có thể khiến cảm giác lực của hắn nhạy bén gấp mấy chục lần.
Hắn cắn răng khép mắt lại, không xem cảnh sắc chung quanh, tâm niệm chìm vào trong Đại Đạo Chi Ngân. Lục Ly điên cuồng vận chuyển Đại Đạo Chi Ngân, đi trong Đại Đạo Chi Ngân, nương nhờ vào nó cảm ứng vô tận sát khí ở bốn phía .
Thần Lực thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân rực sáng lấp lánh, trong khoảnh khắc, cảm giác lực của Lục Ly nhạy bén gấp mấy chục lần, hắn tìm sinh cơ trong vô tận sát khí ở bốn phía.
Hắn tin tưởng bất cứ thần văn nào đều sẽ không phong kín tất cả góc độ, sẽ để lại một cơ may sống sót.
Đây không phải là hắn tùy ý suy đoán, mà là trước kia Lục Ly cảm ngộ nhiều pháp trận cấm chế cho ra kết luận. Thiên địa có âm dương, có sinh tử, đều sẽ chú trọng cân bằng. Pháp trận cấm chế cũng là như vậy, nếu toàn là tử cấm, vậy cấm chế này ngược lại dễ dàng sụp đổ, sẽ không khủng bố như vậy. Người bày trận thường sẽ để lại một cơ hội sống, khiến đại trận này không đến mức tự mình đóng kín, dễ lưu trữ lâu dài.
“Bên dưới!”
Lòng Lục Ly máy động, hắn cảm giác một cơ hội sống ở lòng đất. Lục Ly mặc kệ cảm giác này là đúng hay sai, thân thể như mũi tên nhọn lao xuống dưới.
Nói thì chậm, khi đó thì nhanh!
Từ lúc Lục Ly bị đánh bay đi đến lao xuống dưới chỉ trong tích tắc, hắn rơi chúi xuống như chó cạp đất, bởi vì sức lực còn chưa tiết ra, cho nên mặt hắn dán sát đất trượt đi.
Oong oong!
Tảng đá bốn phía sáng lên, không bắn ra tia sáng, chỉ có từng đợt dao động không gian khuếch tán. Dao động đó như vằn nước, thoạt trông không quá khủng bố. Nhưng Lục Ly bay sát mặt đất cảm thụ rõ rệt nhất sát khí trong đó.
Bùm bùm bùm!
Lục Ly cảm giác như có con dao cạo lưng mình, lưng áo bị xoắn nát, da dẻ cơ bắp cũng tróc một lớp, lưng túa máu ra, đau đớn làm người hắn co giật.
“Không thể nhúc nhích lung tung!”
Lục Ly cắn răng, không dám khiến thân thể động đậy chút nào, tiếp tục trượt tới trước. Bên trên có dao động không gian khủng bố như vậy, nếu hắn nhúc nhích lung tung, e rằng thân thể sẽ bị nghiền thành bột mịn.
“Thần Văn Đạo Tràng này thật là khủng khiếp!”
Lục Ly âm thầm cảm khái, thân thể của hắn mạnh như vậy mà vẫn bị cạo tróc một lớp, nếu vừa rồi hắn bị đánh rớt vào thì phỏng chừng không chết cũng sẽ tổn hại nặng.
- A...
Nhóm người Lão Sơn Thúc, Vu Phi Tường bị bất ngờ, Lục Ly né qua đợt công sát thứ nhất của Thần Văn Đạo Tràng trong đường tơ kẽ tóc? Là hắn hên hay vì nghiên cứu sâu về thần văn?
- Hẳn là gặp vận may từ trên trời rơi xuống!
Vu Phi Tường thì thào, hơi thở sinh mệnh của Lục Ly trẻ tuổi như vậy, đi vào Thiên Ma Đảo không bao lâu, làm sao có thể có cơ hội nghiên cứu thần văn? Cho dù nghiên cứu mấy năm nhưng sao có thể nhìn thấu Thần Văn Đạo Tràng?
Lục Ly trượt vào hơn hai mươi thước, đám người Lão Sơn Thúc lần lượt lên đỉnh núi nhưng không đi vào. Mọi người nhìn thấy Lục Ly luống cuống tay chân bò dậy, ngồi dựa vào một tảng đá, lưng ướt đẫm máu, đang ăn dược chữa thương để trị thương.
- Lão Sơn Thúc, giết hắn!
Vu Phi Tường rống to lên, Lão Sơn Thúc con ngươi lấp lóe, nâng tay lên phất mạnh ống tay áo, một chưởng ấn vô hình phá không mà đi.
Chưởng ấn mới vừa bay ra, tảng đá bốn phía lấp lánh thần văn, từng đợt dao động không gian khuếch tán ra, đánh nát chưởng ấn kia.
Lục Ly chữa thương quan sát đến cảnh này, lập tức đùa cợt hét to:
- Tất cả vào đây nào, vào được liền có thể giết chết ta. Vu Phi Tường, các ngươi dám tiến vào không? Tiểu gia giờ phút này bị tổn hại nặng, chỉ cần các ngươi tiến vào liền có thể dễ dàng đập chết ta, một đám hèn, nhát gan!
- Tìm cái chết!
Vu Phi Tường giận dữ, lấy ra một cây trường thương đột nhiên đâm tới, một bóng thương xé gió lao đi, nhưng vẫn bị dao động không gian trong Thần Văn Đạo Tràng xoắn nát.
- A!
- Hây!
Những người khác thi nhau tấn công, thả ra đủ loại công kích, đáng tiếc vừa đi vào Thần Văn Đạo Tràng liền tan biến. Thần Văn Đạo Tràng có được sức mạnh to lớn vô thượng, có thể tiêu trừ công kích của mọi người.
Hai bên cách nhau chỉ hơn hai mươi thước, nếu là lúc bình thường thì đánh đại cũng chớp mắt bắn tới nơi, nhưng giờ phút này trơ mắt nhìn Lục Ly ở trước mắt không cách nào công kích.
- Hừ!
Một con cháu của Vu gia không phục, bay lên, bắt chước Lục Ly trượt dài trên mặt đất, hắn nhìn thấy Lục Ly bị tổn hại nặng, muốn bắt chước xông vào đánh chết hắn.