Lục Ly hét lớn một tiếng, Tiểu Bạch từ đằng xa bay vụt mà về, ánh mắt Lục Ly khẽ lấp lánh, có chút chần chờ không biết có nên tiếp tục tiến lên.
- A
Đúng lúc này, một tiếng kêu thảm vang lên, sắc mặt Lục Ly lập tức đại biến. Bởi vì đây là giọng của Bạch Thu Tuyết, nghe tiếng thì tựa hồ Bạch Thu Tuyết chính đang bị tra tấn cực thống khổ.
- A a…
Tiếng kêu thảm thiết đứt quãng lần nữa vang lên, sắc mặt Lục Ly âm trầm bất định, nội tâm phân vân cực độ, cuối cùng hắn cắn răng để Tiểu Bạch tiếp tục đi trước dẫn đường.
Ở trên sơn đạo Bạch Thu Tuyết từng nói qua, thấy lợi quên nghĩa, vứt bỏ đồng đội không phải đạo tâm của nàng, lúc này Lục Ly lại có thể nào thấy chết mà không cứu?
Ô ô!
Càng tiến về phía trước, tiếng quỷ kêu kia càng lúc càng lớn, Lục Ly cảm thấy màng nhĩ nhói đâu, đầu váng mắt hoa. Chẳng qua hắn mơ hồ có thể thấy được tiền phương có bóng người, thế là tiếp tục cắn răng kiên trì bước tới.
- A ..
Lại đi bốn năm thước, Lục Ly rốt cục thấy rõ bóng người, hắn đã tìm được đám Bạch Thu Tuyết, bao gồm cả Tử Liên Nhi Dạ Vũ Hàm Đỗ Tử Lăng Vũ Linh Hư.
- Lui
Khoảnh khắc nhìn thấy đám người kia, ý nghĩ đầu tiên hiện ra trong đầu hắn là lui lại.
Bởi vì lúc này tất cả bọn họ đều đang bị một loại dây leo màu đen nhỏ bé quấn lấy, trừ Bạch Thu Tuyết đang kêu lên từng tiếng thảm thiết ra, những người còn lại đều đã ngất đi, sắc mặt trắng bệch, tình hình rất là không ổn.
Xuy xuy!
Hắn phản ứng quá chậm, dưới mặt đất từng sợi dây leo đen bóng như rắn độc lủi ra, chẳng mấy chốc đã cuốn lấy thân thể hắn, bên tai tiếng quỷ kêu tăng cường mấy lần. Lục Ly trợn trắng mắt, đầu óc hoa cả lên, thoáng chốc liền ngất đi.
Hí hí!
Tiểu Bạch thấy Lục Ly ngất đi, có chút gấp gáp chuyển tới chuyển lui bên cạnh hắn, rất kỳ dị là những sợi dây leo đen bóng nhỏ mịn kia lại không quấn lấy nó, mà chỉ không ngừng lủi ra từ dưới đất bao bọc toàn thân Lục Ly lại.
Những người còn lại cũng như Lục Ly, ai nấy đều bị dây leo cuốn khắp người, lít nha lít nhít tựa như mạng nhện. Bảy người đều hôn mê, chỉ có Bạch Thu Tuyết là tựa hồ vẫn đang nửa tỉnh nửa mê, thống khổ giãy dụa vặn vẹo, nhưng dây leo quá kiên cố, vô luận Bạch Thu Tuyết giãy dụa thế nào đều vô dụng.
Hơn nữa trên những dây leo này còn tràn ra huỳnh quang nhàn nhạt, dường như đang yên ắng hấp thu Huyền khí và sức sống trong thân thể mỗi người, khiến cho sắc mặt chúng nhân càng lúc càng kém.
Hí hí!
Tiểu Bạch vây lấy Lục Ly chuyển vài vòng, miệng nhỏ đột nhiên mở ra, táp về phía dây leo. Răng Tiểu Bạch rất sắc bén, dây leo bỗng chốc bị cắn đứt. Tiểu Bạch nhảy lên xoay vòng vòng trên người Lục Ly, đám dây leo kia xông tới bao nhiêu liền bị nó cắn đứt bấy nhiêu.
- A!
Lục Ly ôm đầu hét thảm một tiếng, trong mắt hiện ra hồng quang, nét mặt đầy vẻ sợ hãi, tựa như vừa thấy được chuyện gì đó khủng khiếp nhất trần đời.
Trên thực tế, lúc này Lục Ly quả thực đang thấy được rất nhiều cảnh tượng kinh khủng, tiếng quỷ kêu văng vẳng bên tai khiến hắn sinh ra ảo giác.
Trong mơ màng hắn cảm giác như mình đã tiến vào Địa Ngục, bốn phương tám hướng đều là Lệ Quỷ đánh tới, còn có rất nhiều sinh vật Minh giới mặt mũi hung tợn muốn xé nát hắn thành mảnh nhỏ.
Hắn ôm đầu lăn lộn trên đất, vô số dây leo nhỏ bé lủi ra trườn về phía hắn, Tiểu Hắc một mực đi theo Lục Ly, cắn nứt hết thảy dây leo mò tới gần.
Ông!
Đúng lúc này, vòng răng thú trên cổ Lục Ly đột nhiên lóe sáng, lấp la lấp lánh tựa như đom đóm giữa trời đêm. Từng đạo năng lượng kỳ dị tiến vào trong cơ thể Lục Ly, cuối cùng tụ hợp vào trong linh hồn hắn.
Sau khi năng lượng kỳ dị này tiến vào, Lục Ly lập tức cảm giác được đau nhói nơi linh hồn giảm bớt rất nhiều, những Lệ Quỷ và đám sinh vật Minh giới mặt mày hung tợn chậm rãi biến mất. Đầu óc hắn dần tỉnh táo lại, chẳng qua vẫn cảm thấy choáng váng, buồn nôn, cả người căn bản không động đậy được.
Răng thú một mực lóe lên, đầu óc Lục Ly đầu càng lúc càng thanh tỉnh, cảm giác đau nhói truyền ra từ trong đầu cũng càng lúc càng giảm bớt. Hắn khẽ thở ra một hơi, híp mắt lại, quan sát cảnh sắc chung quanh.
Hí hí!
Tiểu Bạch vẫn đang ở bên cạnh cắn xé dây leo, dây leo vừa xông tới liền bị nó cắn đứt, Lục Ly triệt để yên tâm.
Hắn nhìn lại đám người Bạch Thu Tuyết, thấy nét mặt Bạch Thu Tuyết tràn đầy thống khổ, thân mình uốn éo, mắt khép hờ, rõ ràng cũng nửa tỉnh nửa mê giống hắn lúc nãy.
Tê tê!
Bên kia lại truyền tới tiếng hừ hừ thống khổ, Lục Ly vốn định đứng lên đi giải cứu Bạch Thu Tuyết, nghe được thanh âm này lập tức liền bất động.
Đỗ Tử Lăng đã tỉnh, trong mắt lóng lánh huyền quang, nhe răng nhếch miệng, hắn đột nhiên đứng bật dậy, dùng sức giãy thoát dây leo trói buộc.
Ông!
Ấn ký tiểu ấn hình tam giác trên cổ hắn sáng lên, tiếp đó tiểu ấn kia bay ra, va chạm về phía dây leo đang trói buộc thân thể hắn, thoáng chốc liền cắt nát toàn bộ dây leo.
Hưu
Sau khi giãy thoát khỏi dây leo, Đỗ Tử Lăng tung người nhảy lên, bắt lấy dây xích sắt, mắt đỏ ngầu, nhe răng nhếch miệng khoái tốc leo lên.
- Hắn định đi lấy thanh đao kia?
Lục Ly thuận theo dây xích sắt nhìn lại, ánh mắt khóa chặt thanh đao cắm trên quan tài hoàng kim. Hắn chăm chú nhìn một lúc, trong mắt đột nhiên lóe lên quang mang, ở trên chuôi đao kia hắn thấy được một chiếc Không Gian Giới Chỉ, giới chỉ đó được quấn trên chuôi đao bằng một sợi dây nhỏ, nếu không nhìn kỹ căn bản sẽ không chú ý tới.
- Bảo tàng Long Đế!
Trong chiếc Không Gian Giới Chỉ kia khẳng định có chứa bảo tàng vô tận, tròng mắt Lục Ly nóng rực lên, nghĩ nghĩ liền thấp giọng nói với Tiểu Bạch:
- Tiểu Bạch, đừng quản ta, men theo xích sắt leo lên, đi lấy xuống Không Gian Giới Chỉ trên thanh đao kia cho ta, nhanh, nhanh!
Đỗ Tử Lăng chính đang leo lên đó, tốc độ hắn rất nhanh, Lục Ly không dám đi tranh đoạt. Thực lực Đỗ Tử Lăng rất cường đại, hắn vừa có hành động lập tức sẽ bị Đỗ Tử Lăng tấn công, chỉ có thể dựa vào Tiểu Bạch từ một dây xích sắt khác leo lên.