Tiểu Bạch rất nghe lời, hóa thành bóng trắng xông ra ngoài, từ một dây xích sắt khác leo lên quan tài.
- Hả?
Tròng mắt đỏ ngầu của Đỗ Tử Lăng thoáng chốc liền phát hiện ra Tiểu Bạch, trong tay hắn lấp lánh quang mang, đang định tấn công. Nhưng lúc này phía dưới đột nhiên bốc lên liệt hỏa hừng hực, thu hút sự chú ý của hắn.
- Là Vũ Linh Hư!
Lục Ly cảm ứng được, lập tức quét mắt nhìn lại, chỉ thấy trên cổ Vũ Linh Hư cũng sáng lên ấn ký hỏa diễm màu xanh lam, toàn thân bùng lên liệt hỏa hừng hực, đám dây leo bọc quanh bỗng chốc liền bị thiêu đốt sạch sẽ.
- Đỗ Tử Lăng, bảo tàng Long Đế này là của ta!
Trong mắt Vũ Linh Hư cũng hiện ra hồng quang, sắc mặt dữ tợn, hắn đột nhiên đánh ra một đạo Huyền lực, ấn ký hỏa diễm trên cổ bùng sáng lên, từng đoàn hỏa diễm màu đỏ thẫm dung nhập vào trong Huyền lực phóng ra, hóa thành một con hỏa xà lao vút về phía Đỗ Tử Lăng.
- Vũ Linh Hư, ngươi dám!
Đỗ Tử Lăng nổi giận rống to, lúc này hắn đã bò được nửa đoạn xích sắt, người đang giữa không trung, linh hồn vẫn còn đang nghe được tiếng quỷ kêu văng vẳng, tốc độ phản ứng giảm mạnh, làm sao có thể ngăn cản công kích của Vũ Linh Hư?
- Hưu!
Hắn đành phải nhảy xuống từ trên dây xích sắt, đồng thời tiểu ấn trên cổ hóa thành một đạo lưu quang đánh tới Vũ Linh Hư.
- Hừ!
Thân hình Vũ Linh Hư lóe lên, trên cổ bay ra một đoàn hỏa diễm, đốt cháy dây leo trên người một tên công tử Thiên Hàn Quốc gần đó.
Tiếp sau, hắn một tay xách tên công tử hôn mê kia, giơ lên chắn ở trước người.
- Vũ Linh Hư, ngươi thật hèn hạ!
Trong đôi mắt đào hoa của Đỗ Tử Lăng chất đầy lửa giận, không thể không điều khiển tiểu ấn bay trở về. Lúc này Vũ Linh Hư chợt thiêu đốt thân thể võ giả bốc cháy kia, ném mạnh về phía Đỗ Tử Lăng, đồng thời điều khiển một con hỏa xà men theo mặt đất trườn tới chỗ Đỗ Tử Lăng.
Linh hồn Đỗ Tử Lăng vẫn đang bị tiếng quỷ kêu tấn công, trong đầu nhói đau vô cùng, chú ý lực bị tên công tử Thiên Hàn Quốc bốc cháy mà Vũ Linh Hư quăng tới hấp dẫn. Căn bản không để ý đến hỏa xà dưới đất, chờ lúc hắn kịp phản ứng, hỏa xà đã từ dưới đất nhảy lên, cuốn lấy một chân hắn.
- A!
Đỗ Tử Lăng hét thảm, lộn một vòng trên đất, nắm lấy tên công tử Thiên Hàn quốc kia chạy vội về nơi xa, miệng gầm lên giận dữ:
- Vũ Linh Hư, ngươi chờ đó cho ta, món nợ này sớm muộn ta cũng phải tính sổ với ngươi.
- Còn một tên nữa, cũng mang về luôn đi!
Vũ Linh Hư cười lạnh một tiếng, tiện tay đánh ra một đoàn hỏa diễm, trên thân tên công tử Thiên Hàn quốc còn lại cũng bùng lên liệt hỏa, dây leo bị đốt trụi. Vũ Linh Hư vung cước đá tới, người này liền như một quả cầu lửa bắn tới chỗ Đỗ Tử Lăng.
- Vũ Linh Hư ngươi chờ đó cho ta!
Đỗ Tử Lăng đã bị thương, hai tên võ giả Thiên Hàn quốc còn lại cũng đều bị đốt thương, ba người quả quyết không phải đối thủ của Vũ Linh Hư. Đỗ Tử Lăng đành phải phẫn nộ lui đi, bảo vật tuy trân quý, nhưng mạng còn quý hơn, thân là vương tử Thiên Hàn Quốc, hắn không thiếu bảo vật.
- Ha ha ha!
Vũ Linh Hư cười lên ha hả, ánh mắt nóng rực nhìn lên chiến đao và Không Gian Giới Chỉ trên quan tài hoàng kim nơi đỉnh đầu. Những người còn lại đều bị dây leo trói buộc, hơn nữa còn đang hôn mê, giờ toàn bộ bảo tàng Long Đế này đều sẽ là của hắn.
Vù vù!
Một tiếng xé gió nhỏ nhẹ vang lên, tròng mắt đỏ ngầu của Vũ Linh Hư bỗng chuyển lạnh, đột ngột nhìn sang bên trái, vừa khéo thấy được một vòng Tử Nguyệt bay múa, cắt đứt từng sợi dây leo.
Bạch Thu Tuyết gắng gượng chịu đựng cơn đau nhói trong linh hồn, phóng thích ra huyết mạch thần kỹ. Tròng mắt Vũ Linh Hư khẽ lấp lánh, sau cùng chớp qua một tia tàn nhẫn, đưa tay đánh ra một con hỏa xà nhắm thẳng tới Bạch Thu Tuyết.
Hắn muốn bò lên dây xích tới chỗ quan tài hoàng kim, nếu Bạch Thu Tuyết ở phía dưới đánh lén, kết cục chờ đợi hắn sẽ tương tự như Đỗ Tử Lăng. Vì bảo tàng Long Đế, hắn phải hạ độc thủ trước.
- Không hay!
Một bên chân của Bạch Thu Tuyết còn đang bị dây leo quấn lấy, trạng thái tinh thần rất không tốt, nếu bị hỏa lửa chộp tới, phỏng chừng cả người sẽ bị đốt thành than đen, dù không bị thiêu chết thì cũng trọng thương.
Lục Ly thầm hô một tiếng không hay, giữa lúc ngàn cân treo sợ tóc, hắn lập tức kịp có phản ứng. Lúc này Tiểu Bạch không ở bên người, toàn thân hắn bị dây leo quấn lấy không cách nào đi qua hổ trợ, chỉ còn biết dùng sức hất lên chiến kích trong tay.
Ầm!
Hắn ném rất chuẩn, chiến kích trước một bước cắm ở trước mặt Bạch Thu Tuyết, con hỏa xà kia đánh trúng chiến kích, giữ mạng cho Bạch Thu Tuyết.
- Hừ?
Nét mặt dữ tợn của Vũ Linh Hư lập tức trầm xuống, tròng mắt đỏ ngầu quét nhìn về phía Lục Ly. Sau khi thấy được Lục Ly, hắn giận tím mặt, ấn ký trên cổ sáng lên, một đoàn hỏa diễm bay ra, nện thẳng tới chỗ Lục Ly.
Lúc trên sơn đạo hắn đã muốn giết Lục Ly, giờ đây Lục Ly lại dám ra tay quấy rối, làm sao hắn có thể không phẫn nộ?
Cả người Lục Ly bị dây leo quấn chặt, căn bản không cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn hỏa đoàn bay tới, cả người hắn bỗng chốc bùng lên liệt hỏa hừng hực, từng phiến từng phiến da thịt bị đốt cháy.
- A...
Hắn thống khổ tru lên, dây leo đều bị đốt trụi, cả người theo đó ngã xuống, lăn lộn không ngừng trên đất. Dù dập được hỏa diễm, nhưng rất nhiều nơi trên thân đều bị bỏng, đau đến cả người co rúm lại, tay chân không động đậy được.
Hưu!
Một đạo bạch quang phóng tới, Bạch Thu Tuyết thoát khỏi dây leo trói buộc, cấp tốc lao đến, nàng trước là lấy ra một viên thuốc chữa thương nhét vào miệng Lục Ly, sau đó phẫn nộ nhìn sang Vũ Linh Hư nói:
- Vũ Linh Hư, sao ngươi ra tay nặng thế?
Vũ Linh Hư cười lạnh nói:
- Bảo tàng Long Đế người người đều muốn đoạt, so với bị các ngươi đánh trọng thương, không bằng tiên hạ thủ vi cường. Chỉ cần không thương đến tính mạng các ngươi, dù có là Bạch Lãnh cũng không làm được gì.
Vừa nói Vũ Linh Hư vừa bước nhanh bôn tẩu, đá lên thân một võ giả trẻ tuổi bên cạnh Dạ Vũ Hàm.