Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly vận dụng Tiêu Dao Bộ đến cực hạn, một bước mấy nghìn dặm, tốc độ vượt qua vô số cường giả Tam Kiếp, nương bóng đêm che giấu, hắn bay nhanh đi. Bốn phía có thám báo ẩn nấp, nhưng đều không kịp xem rõ ràng bóng dáng của Lục Ly thì hắn đã biến mất ở phương xa.
- A...
Trên một đảo nhỏ có mấy chục thám báo ẩn nấp, Lục Ly đột ngột xuất hiện trên bầu trời dẫn tới tất cả mọi người kinh hãi, cho rằng có cường giả đến tấn công. Nhưng trước khi bọn họ kịp phản ứng, Lục Ly đạp bước, thân thể biến mất ở giữa không trung, xuất hiện ngoài mấy nghìn dặm, nhóm người này thậm chí không thấy rõ bộ dạng của Lục Ly như thế nào.
- Tam Kiếp đỉnh phong!
Một người ánh mắt tràn ngập hoảng loạn cảm khái
- Tốc độ như vậy thì chỉ có Tam Kiếp đỉnh phong mới làm được, bên này làm gì có cường giả Tam Kiếp đỉnh phong? Trừ Đại Ma Vương, Vô Nhai Đảo Chủ, Tinh Mộng Đảo Chủ ra không có Tam Kiếp đỉnh phong nào nữa. Chẳng lẽ là cường giả lánh đời ra mặt, muốn đi tranh đoạt thiên đảo?
- Có khả năng, mau báo lên!
Thám báo khác giật mình nhận ra, nếu xuất hiện một Tam Kiếp đỉnh phong thì sẽ thay đổi thế cục xung quanh. Một tòa thiên đảo chắc chắn bị mất, vậy thì thế lực bên này phải chọn thiên đảo khác để xuống tay.
Lục Ly một đường xuyên qua, ở trên đường gặp rất nhiều người, nhưng đều không có người dám truy sát, phỏng chừng muốn đuổi theo cũng không kịp. Lục Ly càng bay càng hưng phấn, có tốc độ như vậy thì chỗ này ít ai uy hiếp được hắn, cộng thêm hắn có mặt nạ bằng đồng xanh, không có người biết thân phận của hắn, vậy thì tính an toàn của hắn sẽ tăng nhiều.
Một buổi tối, Lục Ly không biết đi được bao xa, đến trời sáng thì hắn giảm tốc độ. Đi cả đêm, hắn có chút tinh thần mệt mỏi, liên tục sử dụng Tiêu Dao Bộ làm tiêu hao nhiều tinh thần lực.
Lục Ly chọn đại một đảo nhỏ không người, lên đảo ngồi xếp bằng chợp mắt. Nhưng chỉ nửa canh giờ thì Lục Ly bị bừng tỉnh, phương xa bay tới một chiếc thuyền sắt, vô số thần niệm nháy mắt khóa chặt hắn.
Khi một người muốn nghỉ ngơi thì ghét nhất bị người khác quấy rầy. Tuy Lục Ly không ngủ, nhưng mới vừa khôi phục một ít tinh lực thoáng chốc bị mấy chục thần niệm khóa chặt, trong lòng khó tránh khỏi khó chịu.
Lục Ly không định chủ động tấn công, ngồi xếp bằng trên đảo nhỏ, nếu nhóm người này không không chọc vào hắn thì hắn sẽ nghỉ ngơi tiếp. Rõ ràng, nhóm người này không muốn cho Lục Ly thoải mái, ba người từ thuyền sắt bay xuống, thẳng hướng Lục Ly.
Lục Ly không thể không cẩn trọng, thần niệm quét qua thuyền sắt, phát hiện trên thuyền có nhiều võ giả, ít nhất trên nghìn người, không thiếu công tử tiểu thư trẻ tuổi. Hắn cảm ứng một phen, phát hiện bên trong không có Tam Kiếp Thiên Thần, mạnh nhất phát ra mấy Nhị Kiếp đỉnh phong, khóe miệng hắn lộ ra cười nhạt.
Ba người kia bay xuống, từ ba phương hướng vọt tới bao vây Lục Ly, một người trầm giọng quát:
- Ngươi là người của thế lực nào? Thành thật một chút, nếu không thì trực tiếp giết chết ngươi!
Lục Ly đảo tròng mắt, đứng lên nói:
- Ta thuộc Vô Nhai Đảo, chư vị muốn làm gì?
- Vô Nhai Đảo?
Ba người vẻ mặt sửng sốt, một người rõ ràng không tin, hỏi:
- Lệnh bài thân phận đâu? Lấy lệnh bài thân phận của Vô Nhai Đảo ra.
- Dựa vào cái gì cho ngươi xem!
Lục Ly liếc xéo nói:
- Ngươi là ai? Chẳng lẽ địa bàn bên này là của nhà ngươi? Ngươi có tư cách gì tra hỏi ta?
Lục Ly rất bá khí, ba người ngược lại không dám ngang ngược. Lý do ba người xuống dưới là bởi vị một công tử của gia tộc bọn họ thấy Lục Ly hơi thở sinh mệnh trẻ tuổi, thuyền sắt bay đến mà không trốn, còn thoải mái ngồi xếp bằng tu luyện nên phái ba người xuống dưới tra hỏi một phen.
- Chúng ta là người của Tứ Bình Đảo!
Một người suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Bằng hữu, vì tránh cho hiểu lầm, ngươi hãy lấy ra lệnh bài thiên tài đi. Chỉ cần là người của Vô Nhai Đảo thì chúng ta tự nhiên sẽ không làm khó dễ ngươi.
- Không cho!
Lục Ly vẫn là vô cùng bá khí đáp lại:
- Nếu các ngươi ra tay, tự gánh lấy hậu quả!
- Hừ!
Trên thuyền sắt vang lên tiếng hừ lạnh, một công tử trẻ mặc cảnh bào đi đến mép thuyền sắt, trên cao nhìn xuống nhìn Lục Ly nói:
- Hắn mặc chiến giáp cùng mặt nạ, rất giống như người của Thiên Hương Đảo. Nếu hắn không lấy ra được lệnh bài thân phận thì bắt trước tính sau.
“Xem ra Tứ Bình Đảo và Thiên Hương Đảo là thế lực đối địch, hiểu lầm ta là người của Thiên Hương Đảo?”
Lục Ly thầm hiểu ra, không chút hốt hoảng, ánh mắt nhìn quét công tử kia. Hắn vừa lúc muốn tìm dê béo, công tử này là con dê khá mập.
- Bắt lấy!
Một võ giả trầm giọng quát một tiếng, ba người cơ hồ cùng lúc ra tay, ba người lấy ra binh khí, theo ba mặt đâm về phía Lục Ly. Ba người đều là Nhị Kiếp Thiên Thần, sức chiến đấu không mạnh cũng không yếu, xem như tạm được.
Đối diện ba thanh trường kiếm, Lục Ly không nhúc nhích, mặc cho ba thanh trường kiếm đâm tới. Tay Lục Ly tỏa ánh sáng vàng ném về phía người ở trước mặt.
Bùm bùm bùm!
Công kích của ba người đến cùng lúc, đâm trúng Lục Ly, chiến giáp của hắn nháy mắt bị đâm xuyên, nhưng trường kiếm không đâm vào người Lục Ly được. Cơ thể Lục Ly cực kỳ cường đại, võ giả cấp bậc cỡ này không phá được phòng ngự của hắn.
- Hây!
Lục Ly huơ tay quét bay ba thanh trường kiếm, hắn lắc người tung cú đấm vào một người ở đằng trước. Vang tiếng nổ trầm đục, ngực của người kia bị Lục Ly xuyên qua ngọt xớt.
Vèo!
Lục Ly giết chết một người, chân đạp bộ pháp kỳ dị, thân thể như u hồn lao về phía thuyền sắt. Nhiều người trên thuyền sắt chưa kịp phản ứng thì Lục Ly đã xông đến trước mặt công tử kia.
- Công tử cẩn thận, thụt lùi!
Trong khoang thuyền sắt có ba Nhị Kiếp đỉnh phong, ba người vẫn luôn chú ý thế cục bên dưới. Bọn họ vốn cho rằng dù ba người bên dưới không đánh lại cũng cần chút thời gian, nào ngờ Lục Ly giết một người xong phớt lờ hai người khác, lao thẳng đến thuyền sắt, muốn ra tay với công tử của bọn họ.
Công tử này cũng không phải phế vật, nhìn thấy Lục Ly bay vọt tới, trong tay hắn lập tức xuất hiện một thanh chiến đao.