Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2640 - Chương 2627: Địa Ngục Thổ Phỉ

Bất Diệt Long Đế Chương 2627: Địa ngục thổ phỉ

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Hắn vừa lùi ra sau vừa huơ chiến đao chém về phía Lục Ly, trên chiến đao còn có thần văn lấp lánh, hơi thở dày nặng như núi khuếch tán.

Bên cạnh công tử này có hai người, thấy Lục Ly muốn đánh lén công tử của họ thì lập tức rút binh khí ra chém về phía Lục Ly.

- Hừ!

Lục Ly nhấc chân, thân thể như quỷ mỵ dán sát vào, hai hộ vệ chém hụt. Lục Ly lờ đi chiến đao của công tử chém tới, một bàn tay khác tựa như tia chớp bóp cổ công tử.

Vù vù vù!

Trên thuyền sắt có gần nghìn người, vô số người phản ứng lại, điên cuồng lao về phía Lục Ly. Nhưng tốc độ của bọn họ quá chậm, Lục Ly đã gần sát công tử, cứng rắn đỡ chiến đao của công tử, bàn tay to bóp cổ người này, nhấc lên cao.

Ba Nhị Kiếp đỉnh phong đều vọt ra, nhưng vào thời khắc này lại không dám động.

Lục Ly một bàn tay còn mang theo một xác chết, người kia mặc chiến giáp nhưng bị Lục Ly một đấm xuyên qua ngực. Một bàn tay khác xách công tử của họ, công tử giơ chiến đao liên tục chém về phía Lục Ly, tuy chiến giáp bị chém nát nhưng không gây tổn thương cho cơ thể và mặt nạ của Lục Ly.

- Nếu ta là ngươi thì sẽ không nhúc nhích nữa, ta bóp mạnh một cái là cổ của ngươi sẽ bị bóp nát, đầu của ngươi sẽ rơi ra.

Lục Ly lạnh băng ngước đầu lên, đôi mắt như núi băng, công tử bị nhìn tim rớt cái bịch.

Công tử ngừng vung chiến đao, khóe môi co giật, hỏi:

- Ngươi là ai? Ngươi muốn thế nào?

Lục Ly hờ hững nói:

- Kẻ này đã quên tên thật, nhưng có người đặt biệt danh cho ta Địa Ngục Sát Thần. Tại hạ không môn không phái, một người phiêu bạt bốn biển, đi qua nơi đây vốn muốn nghỉ chân một lúc trên đảo nhỏ, nhưng các ngươi cố tình muốn giết ta, vậy ta chỉ có thể ăn miếng trả miếng.

- Các hạ, đừng!

Một Nhị Kiếp đỉnh phong bước ra khỏi đám người, nói:

- Mới rồi là chúng ta mạo phạm, tại hạ là trưởng lão của Tứ Bình Đảo, Trần Quảng Dương, vị này là con một của đảo chủ chúng ta. Đảo chủ của chúng ta tên Trần Thiên Phóng, tu vi Tam Kiếp, mong các hạ nể mặt đảo chủ chúng ta.

- Tu vi Tam Kiếp?

Lục Ly lạnh lùng cười nói:

- Tam Kiếp mạnh lắm sao? Chẳng lẽ đảo chủ các ngươi là Tam Kiếp Thiên Thần, ta vừa nghe tên phải quỳ rạp dưới đất, mặc các ngươi xâm lược?

- Không phải ý đó!

Trần Quảng Dương rối rít xua tay nói:

- Chỉ là một chút hiểu lầm thôi, mong các hạ tha thứ hành vi vô lễ của công tử nhà ta, về sau Tứ Bình Đảo chúng ta sẽ báo đáp hậu hĩnh!

- Không cần về sau.

Lục Ly phất tay ném xác chết xuống thuyền sắt, lạnh lùng quát:

- Báo đáp hậu hĩnh ngay bây giờ đi, các ngươi chuẩn bị lấy bao nhiêu Thần Nguyên Kim mua mạng của công tử nhà ngươi? Ít thì ta tiễn công tử của các ngươi lên đường!

- A...

Báo đáp hậu hĩnh chỉ là một câu lời khách sáo, không ngờ rằng Lục Ly trực tiếp muốn yết giá. Ba trưởng lão nhìn nhau một cái, truyền âm thương nghị một lúc.

Trần Quảng Dương nói:

- Lần này chúng ta đi hội hợp với đảo chủ, cho nên cũng không có mang quá nhiều Thần Nguyên Kim, gom hết của chúng ta lại thì mọi người có thể góp ba vạn Thần Nguyên Kim, không biết các hạ có vừa lòng không?

- Ngươi cho ăn xin à? Hay công tử nhà ngươi chỉ đáng giá ba vạn Thần Nguyên Kim?

Lục Ly mắt trợn trừng, cả giận nói:

- Không có ba mươi vạn Thần Nguyên Kim, ta liền bẻ đầu của công tử nhà ngươi xuống làm banh đá. Không đủ Thần Nguyên Kim thì lấy báu vật thay, một câu thôi, đưa hay không? Không đưa thì giết con tin!

- Ba mươi vạn Thần Nguyên Kim?

Ba trưởng lão mặt mặt đen thui, biệt danh của người này là Địa Ngục Sát Thần? Nhưng trông giống Địa Ngục Thổ Phỉ hơn.

Ba mươi vạn Thần Nguyên Kim, cho dù đánh chết cả đám bọn họ cũng không lấy ra nổi, trừ phi lấy hết báu vật trên người họ. Đám người bị lột sạch, nhưng bọn họ phải đi chiến trường, đi mình không như vậy không chừng sẽ bị đảo chủ đập chết.

Một trưởng lão râu đỏ nổi giận, âm trầm lạnh lẽo nhìn Lục Ly nói:

- Tiểu tử, ta mặc kệ ngươi có lai lịch gì, nếu ngươi dám thương tổn công tử của chúng ta một sợi lông thì dù lão phu truy sát ngươi trăm năm cũng quyết giết chết ngươi!

- Một sợi lông?

Lục Ly cười khẩy, bây giờ hắn cũng nhổ nhiều cọng lông tơ lắm rồi. Ánh mắt Lục Ly lạnh lùng, tay hơi gồng sức, vang tiếng xương gãy giòn, tiếp đó là tiếng hét như vịt kêu của công tử.

Trần Quảng Dương lập tức giật mình kêu lên:

- Dừng tay!

Vèo!

Lục Ly không có dừng tay, mà là một bàn tay xách công tử này, thân thể như quỷ mỵ lao về phía lão nhân râu đỏ, hắn mặc kệ tất cả, một đấm đánh vào ngực của người này.

- Thật can đảm!

Lão giả nổi giận, lấy ra gai nhọn định đâm tới. Nhưng Lục Ly vung một bàn tay khác giơ công tử ra đằng trước, trưởng lão kia sợ tới mức vội vàng thu gai nhọn về, Lục Ly đã tung cú đấm qua.

Ngoài người trưởng lão này mặc chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, nhưng Lục Ly biết Linh Bạo bí thuật, một đấm đánh đi, từng lớp lực lượng ở bên trong nổ tung, trưởng lão này hộc máu bay ngược ra, xương sườn toàn bộ bị chấn gãy, nội tạng bị chấn nát.

- Phụt!

Trưởng lão đụng mạnh vào thuyền sắt, nguyên thuyền sắt rung lắc dữ dội, hắn lại bắn ngược trở về, lăn mấy vòng dưới đất. Mặt ngoài không thấy vết thương, nhưng trong miệng máu tươi tuôn trào ra, sắc mặt khó coi.

- Ôi chao...

Vô số người hút ngụm khí lạnh, Lục Ly trực diện đánh trưởng lão của bọn họ, một đấm bị thương nặng Nhị Kiếp đỉnh phong? Đây là thần thông gì? Không thấy Lục Ly thả ra thần thông lợi hại nào cả, trên tay chỉ lóe ánh sáng vàng.

Cảnh giới Nhất Kiếp mà có thể dễ dàng tổn hại nặng Nhị Kiếp đỉnh phong!

Không ai dám coi thường Lục Ly nữa, Lục Ly cũng không phải kèm thiên tử để lệnh chư hầu, hắn có thực lực tuyệt đối có thể đánh chết mọi người. Nếu như hôm nay xử lý không tốt, e rằng mọi người đều phải chết ở đây.

- Các hạ bớt giận!

Trần Quảng Dương rất thức thời, hắn chắp tay cười nịnh:

- Ba mươi vạn Thần Nguyên Kim, không... thành vấn đề, chúng ta tìm cách gom đủ!

Lục Ly ung dung xách vị công tử kia đi tới một bên, chờ ba mươi vạn Thần Nguyên Kim dâng lên.

Bình Luận (0)
Comment