Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trần Quảng Dương lập tức triệu tập tất cả mọi người, trước tiên lấy ra Thần Nguyên Kim ném xuống sàn thuyền, nơi này có rất nhiều đều là công tử tiểu thư thế hệ trẻ, trên người ít nhiều đều có Thần Nguyên Kim, còn có rất nhiều thống lĩnh, quân sĩ, đám người lấy ra hết Thần Nguyên Kim, chất đống đầy đất.
Đám người lấy ra hết Thần Nguyên Kim cộng lại được bảy, tám vạn. Trần Quảng Dương lấy ra một không gian giới chỉ thu hết Thần Nguyên Kim vào, trước tiên ném cho Lục Ly.
Trần Quảng Dương nói:
- Ở đây có khoảng tám vạn, còn lại dùng báu vật thay thế.
Lục Ly lạnh lùng nói:
- Được.
Trần Quảng Dương cắn răng lấy ra một thanh chiến đao ném qua, nói:
- Thanh chiến đao này là Hồng Linh Thiên Bảo, còn bị khắc lực lượng thần văn, dưới tình huống bình thường, chiến đao Hồng Linh Thiên Bảo giá trị mười vạn Thần Nguyên Kim, thanh đao này ít nhất đáng giá mười lăm vạn Thần Nguyên Kim.
- Chiến đao?
Lục Ly thích nhất binh khí là chiến đao, hắn một tay nhận lấy quét mắt vài cái, còn huơ thử, rất là vừa lòng. Chiến đao này một màu xanh, dài hơn một thước, rất là uy mãnh, mặt trên có thần văn màu xanh, thúc đẩy có thể tăng phúc lực lượng.
Lục Ly thưởng thức một phen rồi cất vào, gật đầu, nói:
- Thanh đao này tạm được, tính năm vạn Thần Nguyên Kim đi.
- Năm vạn, ngươi cướp luôn cho rồi!
Trần Quảng Dương sốt ruột, nếu lấy chiến đao này đi đấu giá, phỏng chừng có thể đấu giá được hai mươi vạn. Vậy mà Lục Ly nói là tính năm vạn? Có khác gì ăn cướp?
Lục Ly lạnh lùng cười, thản nhiên nói:
- Đừng nói khó nghe như vậy, ta không thích cướp bóc, chắc giá năm vạn!
- A...
Đám người Trần Quảng Dương câm nín, Lục Ly làm như vậy có khác gì với đánh cướp? Chỉ còn thiếu không lột hết bọn họ. Trần Quảng Dương hít sâu hai lần, đưa mắt nhìn một trưởng lão khác.
Trưởng lão kia cắn răng cởi xuống chiến giáp đang mặc, ném qua nói:
- Một bộ chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo, giá trị mười vạn Thần Nguyên Kim.
- Ba vạn!
Lục Ly thản nhiên ném một câu, thu chiến giáp lên, đối với hắn thì chiến giáp không có nhiều ý nghĩa, bởi vì lực phòng ngự của hắn vượt qua chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo.
- Ngươi...!
Trưởng lão kia tức giận suýt hộc máu, Lục Ly không nhìn hắn, ngoắc ngón tay nói:
- Tiếp tục lấy báu vật, không gom đủ ba mươi vạn Thần Nguyên Kim thì lấy đầu công tử nhà ngươi cấn nợ.
Răng rắc!
Tay Lục Ly hơi gồng sức, xương cổ của công tử kia lại kêu.
Công tử rên đau, khó khăn quát to:
- Cho ngươi, cho ngươi hết! Trong không gian giới chỉ của ta có đan dược thần tài báu vật! Những thứ này cộng lại giá trị mấy vạn Thần Nguyên Kim, đều cho ngươi!
Công tử cởi bỏ liên kết tinh thần với nhẫn, chiếc nhẫn tự động lơ lửng. Lục Ly chộp lấy quét qua, phát hiện bên trong có một ít Thần Nguyên Kim, thần tài linh dược bí tịch chất thành đống, hắn tùy ý đánh giá tính sơ, nói:
- Trị giá cỡ Thần Nguyên Kim, gom tiếp đi.
- Ngươi rõ ràng là muốn lấy hết đồ trên người chúng ta!
Đám người Trần Quảng Dương khóc không ra nước mắt, chỉ có thể lấy báu vật bí tịch linh dược thần tài trong không gian giới chỉ, ném hết mọi thứ cho Lục Ly định giá. Hiện tại bọn họ định giá là vô dụng, phải là Lục Ly định giá, hắn nói là bao nhiêu.
Chiến giáp trên người lão nhân râu đỏ cũng cởi xuống, bao gồm gai nhọn. Mấy trưởng lão, trưởng lão thống lĩnh, cộng thêm công tử tiểu thư lấy ra nhiều thứ tốt trong không gian giới chỉ.
- Bây giờ cộng lại mới hai mươi vạn Thần Nguyên Kim? Không có báu vật nào nữa sao?
Lục Ly mắt lạnh nhìn quét, ánh mắt quét qua hai tiểu thư đứng đầu, trong mắt lộ tia trêu ghẹo nói:
- Hay ta cũng cầm luôn mấy cô nàng xinh đẹp này? Một người tính hai vạn Thần Nguyên Kim, như thế nào? Trước tiên gửi ở chỗ ta, trở về các ngươi lấy Thần Nguyên Kim chuộc về là được.
- Đừng... đừng!
Mấy tiểu thư sợ tới mức mặt tái nhợt, làm vật cầm ở chỗ Lục Ly? Đợi lúc Tứ Bình Đảo đến chuộc thì e rằng bọn họ đều bị chà đạp không thành hình người, chẳng bằng hiện tại chết đi.
- Các hạ đừng quá đáng!
Trần Quảng Dương nổi giận, mấy người này đều là tiểu thư hàng đầu của Tứ Bình Đảo, lần này đưa đi còn chuẩn bị liên nhân, Lục Ly định cướp luôn nữ nhân?
- Ha ha!
Lục Ly cười nhạt hai tiếng nói:
- Không cho Thần Nguyên Kim, vậy chỉ có thể lấy mỹ nữ cầm. Các ngươi tự tính đi, ta muốn giết các ngươi thì không khác gì bóp chết mấy con kiến. Đến lúc đó giết các ngươi cũng có thể cướp người đi.
- Ngươi...
Đám người Trần Quảng Dương giận điên lên.
Trần Quảng Dương cắn răng lấy một cuộn da thú ố vàng ra khỏi không gian giới chỉ:
- Đây là thần văn đồ lão phu năm đó tiêu phí mười vạn Thần Nguyên Kim đấu giá lấy về, mặt trên có mấy bức bố trí Thần Văn Đạo Tràng rất huyền diệu, giá trị không cách nào đánh giá.
Trần Quảng Dương nhịn đau ném cuộn da thú qua.
Lục Ly nhìn vài cái, nhẹ gật đầu nói:
- Thứ này giá trị chút Thần Nguyên Kim, coi như năm vạn đi, tiếp tục tìm báu vật.
- Thật sự hết rồi...
Nhóm người Trần Quảng Dương mếu máo nhìn Lục Ly, giống như đã chết phụ thân ruột vậy.
Lục Ly nhướng mày nói:
- Nếu không có thì các ngươi viết giấy ghi nợ đi, nói Tứ Bình Đảo các ngươi nợ năm vạn Thần Nguyên Kim. Lợi tức một năm thêm năm vạn, nếu một trăm năm không trả thì là năm trăm vạn Thần Nguyên Kim...
Bùm!
Trần Quảng Dương chân run lên ngã gục dưới sàn thuyền. Hắn sống nhiều năm như vậy, đã gặp đủ loại người, nhưng lần đầu tiên gặp loại người như Lục Ly.
Kiếm bảy, tám vạn Thần Nguyên Kim thì nhỏ nhoi quá, theo như Trần trưởng lão đã nói, nếu muốn liên tục truyền tống đi Phong Bạo Hải Vực, bận đi bận về cần ít nhất hai trăm vạn Thần Nguyên Kim. Lục Ly cướp được một ít báu vật nhưng không bán được, hắn không định bán thanh chiến đao kia.
Lục Ly không giết người, hắn bay xuống thuyền sắt, đi tiếp. Hắn sẽ không tự dưng giết trên nghìn người, đó không phải tính cách của hắn. Cho dù muốn giết người cũng chỉ là tru sát kẻ đầu sỏ, tự dưng kết thù không chết không ngừng với một thế lực trung đẳng thì không đáng giá.
Hắn vận chuyển Tiêu Dao Bộ, tiến lên hơn hai canh giờ, còn chuyển biến phương hướng tìm được một hòn đảo nhỏ, lại lần nữa bắt đầu nghỉ ngơi.