Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Xoẹt!
Chờ khi Trương Thiên Hạo khó khăn lắm mới tỉnh táo lại, ánh đao của Lục Ly lần nữa bay đến, linh hồn Trương Thiên Hạo lại bị đóng băng. Hắn âm thầm kêu khổ, tiếp tục như vậy thì hắn sẽ bị tươi sống đánh chết, nhất định phải nghĩ biện pháp.
Sau khi Trương Thiên Hạo tỉnh táo lại, lập tức rống to:
- Địa Ngục Sát Thần dừng tay!
Nhưng Lục Ly sớm công kích, Trương Thiên Hạo bị đánh ra ngoài mấy chục dặm, linh hồn lại lần nữa bị đóng băng.
- Dừng lại, ta có lời muốn nói!
Sau khi lần nữa tỉnh táo, Trương Thiên Hạo tiếp tục quát, theo sau thân thể lại bị nổ bay, linh hồn lại lần nữa bị đóng băng. Nhưng đợi khi hắn lại lần nữa thanh tỉnh, hắn phát hiện Lục Ly không có công kích, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn trăm dặm.
- Địa Ngục Sát Thần, chúng ta có thể nói chuyện!
Cơ hội hiếm có, Trương Thiên Hạo rối rít nói:
- Ngươi muốn truy sát ta là bởi vì có thù? Hay vì chuyện gì?
- Không thù.
Lục Ly lạnh lùng đáp lại:
- Đơn thuần xem các ngươi khó chịu, có di ngôn gì mau nói!
- Chúng ta có làm chuyện thương thiên hại lý gì đâu?
Trương Thiên Hạo rất là buồn bực, hắn nhớ lại đám nữ nhân bị cướp bóc, lập tức đổi giọng:
- Những nữ nhân kia không phải bình dân, là nữ quyến của thế lực đối địch, ta vốn không đồng ý bọn họ cướp bóc. Nhưng ngươi cũng biết chúng ta là giặc cỏ, mỗi ngày trải qua gió tanh mưa máu, không cho các huynh đệ trút ra thì bọn họ đều sẽ nổi điên...
Lục Ly lạnh như băng, ánh mắt không thay đổi, mang theo mặt nạ lệ quỷ khiến hắn thoạt trông thật sự giống như một vị sát thần.
Lục Ly im lặng giây lát rồi hỏi:
- Ngươi chỉ muốn nói những lời này? Nếu như nói xong rồi thì ta ra tay.
- Đừng!
Trương Thiên Hạo lau máu bên khóe môi, một gối ở giữa không trung quỳ xuống nói:
- Đại nhân, chỉ cần người không giết ta, người khiến ta làm cái gì đều được, đại nhân hãy tha cho ta một con đường sống đi.
Đại chiến bên này kinh động nhiều thám báo ở bốn phía. Hải đảo lân cận đều là thế lực nhỏ và trung đẳng, có mấy trăm thám báo từ dưới nước lặn tới đây. Bọn họ không dám đến quá gần, không nghe rõ Lục Ly và Trương Thiên Hạo nói chuyện. Trương Thiên Hạo ở giữa không trung quỳ xuống, mọi người từ xa thấy rõ ràng.
Đám người thầm giật mình, Địa Ngục Sát Thần này rốt cuộc từ đâu chui ra mà dữ dội quá, đè ép Trương Thiên Hạo chỉ có thể quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Dưới gối nam nhi có hoàng kim!
Trương Thiên Hạo dù gì là trùm cướp nổi tiếng nam bộ, vậy mà quỳ trước người khác?
Việc này chứng minh cái gì? Chứng minh Trương Thiên Hạo hoàn toàn không đánh lại Địa Ngục Sát Thần, vì sống sót bất đắc dĩ quỳ xuống cầu xin tha thứ.
- Không cốt khí!
Lục Ly hờ hững nói một câu, suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Ngươi lấy báu vật cùng Thần Nguyên Kim mua mạng của ngươi đi, nếu ta có thể vừa lòng thì sẽ chừa lại mạng chó của ngươi.
Lục Ly không quên mục đích của chuyến đi này, cướp Thần Nguyên Kim và báu vật trước rồi tính. Trương Thiên Hạo ở bên dưới nghe vậy thì kích động, chỉ cần còn mạng thì giữ mớ Thần Nguyên Kim, báu vật làm gì? Bị giết rồi thì chúng nó vẫn thuộc về Lục Ly.
- Không đúng...
Trương Thiên Hạo rất nhanh phát hiện không đúng, Lục Ly nói khiến hắn vừa lòng? Nếu không hài lòng, dù Trương Thiên Hạo giao ra Thần Nguyên Kim và báu vật, e rằng cũng không sống được.
Mắt Trương Thiên Hạo lấp lóe mấy lần, lấy một cái bao ra khỏi không gian giới chỉ, ném qua:
- Đại nhân, đây là tất cả của cải mà ta tích lũy mấy năm nay, đều là ở bên trong, giao hết cho người.
Cái bọc này là một Thần Khí không gian, Lục Ly nhận lấy quét qua, khóe miệng lạnh lùng cong lên:
- Ngươi nghĩ ta ngu sao? Ngươi đường đường một thủ lĩnh của quân đoàn giặc cỏ mà trên người chỉ có mười lăm vạn Thần Nguyên Kim? Ngươi muốn chết thì ta chiều!
- Đại nhân nghe ta giải thích!
Trương Thiên Hạo nhìn thấy Lục Ly muốn trở mặt, vội vàng chắp tay nói
- Đại nhân, cuộc chiến tranh đoạt thiên đảo lần này, chúng ta định làm mấy vố lớn, cho nên dùng rất nhiều Thần Nguyên Kim đi mua chiến giáp, binh khí, tiêu phí mấy chục vạn Thần Nguyên Kim, đều mua binh khí cho thuộc hạ. Đại nhân cũng thấy rồi, binh khí của đa số thuộc hạ của ta đều là binh khí thần văn, tăng phúc sức chiến đấu cho bọn họ, như vậy mới có thể dễ cướp bóc hơn.
Thần niệm của Lục Ly quét qua không gian giới chỉ của chính mình, đám người Thất Diệu quân đoàn bị hắn giết, thu hết binh khí. Lục Ly quét mắt, phát hiện rất nhiều chiến giáp, binh khí đúng là có thần văn.
- Hừ!
Lục Ly nặng nề hừ mũi:
- Ta không nghe bất cứ giải thích, ta vừa rồi nói ngươi muốn sống thì phải lấy ra báu vật hoặc là Thần Nguyên Kim mua. Ta không hài lòng, ngươi phải chết!
Lục Ly cực kỳ bá đạo, Trương Thiên Hạo không có biện pháp, đành lấy một cuốn bí tịch ố vàng ra khỏi không gian giới chỉ, và một cây trường cung, hắn ném qua:
- Đại nhân, đây là một loại bí thuật thái cổ, giá trị liên thành. Cung thần này là áo nghĩa, mặt trên bố trí ba mươi sáu thần văn, giá trị mấy chục vạn Thần Nguyên Kim, nếu những thứ này đều không cách nào mua mệnh của ta, thì đành chịu.
Lục Ly nhận lấy sách cổ, lật sơ, phát hiện bên trong đều là khoa đẩu văn, một chữ đều không biết. Nhưng sách cổ hẳn là có chút năm tháng, mùi cổ xưa không thể giả tạo được, Lục Ly có thể trông thấy trên sách cổ còn vết thần văn mờ. Nếu không phải có thần văn, chắc sách cổ đã sớm rã ra.
Mặc kệ là cái gì, thu vào rồi tính. Lục Ly nhìn qua cung thần, cây cung nhìn liền biết là đồ tốt, rõ ràng là Hồng Linh Thiên Bảo, phi thường tinh mỹ, tử khí vòng quanh cây cung, thần văn dày đặc, là báu vật tuyệt thế.
- Hết rồi?
Lục Ly liếc qua Trương Thiên Hạo.