Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trương Thiên Hạo mếu máo, chiếc nhẫn ánh sáng lấp lánh, hàng đống thần tài, binh khí, chiến giáp, thần thuật các loại chất đống lơ lửng trong không trung.
Trương Thiên Hạo nói:
- Đại nhân, báu vật của ta đều ở đây, người vừa ý cái gì cứ lấy đi.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Lục Ly thả ra bàn tay hư không tóm trọn đống thần tài, báu vật, không thèm nhìn đã thu về.
Lục Ly liếc qua Trương Thiên Hạo, nói:
- Cởi bỏ liên kết tinh thần với không gian giới rồi ném qua đây, để lại chiến giáp cho ngươi.
- Đại nhân, người...
Trương Thiên Hạo chỉ muốn chết cho rồi, Lục Ly là nhạn bay qua cũng nhổ lông, trừ chiến giáp hắn đang mặc ra, Lục Ly không định chừa lại thứ gì cho hắn.
Chiến đao trong tay Lục Ly sáng lên, lạnh như băng nói:
- Ngươi nói nhảm cái gì? Giết chết ngươi thì tất cả báu vật của ngươi cũng sẽ thuộc về ta. Có cho không? Nói một câu!
Oong!
Trương Thiên Hạo lập tức giải trừ liên kết tinh thần, nhịn đau ném cho Lục Ly. Lục Ly nhìn lướt qua, phát hiện bên trong còn có một ít báu vật, thần thuật, thần tài hàng đầu, quả nhiên Trương Thiên Hạo còn giữ lại.
- Được rồi!
Lục Ly cất nhẫn, Trương Thiên Hạo cho rằng đã được tha thì nghe Lục Ly nói tiếp:
- Giờ hãy mang ta đi chỗ các ngươi giấu kho báu, đưa kho báu của các ngươi cho ta thì ta sẽ tha cho ngươi một mạng.
- A...
Trương Thiên Hạo hoàn toàn thay đổi sắc mặt, không ngờ rằng Lục Ly tham lam như thế.
Trương Thiên Hạo rối rít xua tay:
- Không có kho báu, đại nhân, tất cả báu vật đều bị chúng ta mang theo bên mình, cho người hết rồi.
- Ha ha, ngươi lại vũ nhục chỉ số thông minh của ta!
Lục Ly phì cười lên, lý do hắn không có trực tiếp giết chết Trương Thiên Hạo là vì kho báu. Nếu không thì giết chết Trương Thiên Hạo vẫn lấy được hết báu vật trên người của Trương Thiên Hạo, Lục Ly cần gì ở đây tốn nước miếng?
Thỏ khôn có ba hang!
Lục Ly không tin giặc cỏ mang hết kho báu theo bên mình, lỡ gặp cường giả chẳng phải là bị người hốt trọn ổ? Thủ lĩnh và các trưởng lão chắc chắn bàn bạc, giấu phần lớn kho báu ở nơi an toàn. Lỡ như xảy ra chuyện, người còn lại có thể cầm mớ kho báu tiếp tục chiêu binh mãi mã, nuôi dưỡng thế lực.
Lục Ly lần này cần hai trăm vạn Thần Nguyên Kim, cướp sạch một quân đoàn giặc cỏ chỉ cướp được mười lăm vạn Thần Nguyên Kim, tự nhiên sẽ không khiến hắn vừa lòng. Hắn thấy Trương Thiên Hạo còn kêu khóc, trong tay chiến đao hung hăng đánh xuống, một ánh đao kinh thiên xoay ba lần rồi chém bay Trương Thiên Hạo.
Lần này Lục Ly không cho Trương Thiên Hạo cơ hội nói chuyện, liên tục công kích, Trương Thiên Hạo mỗi lần mới vừa tỉnh táo đã bị nổ bay ra ngoài, miệng ọc ra càng lúc càng nhiều máu, sắc mặt cũng càng lúc càng kém.
- Ui chao!
Thám báo ẩn nấp ở gần đó đều sắc mặt kinh hãi, sao sức tấn công của Nhất Kiếp Thiên Thần này hung tàn quá vậy? Công kích của người này thật kỳ dị, ánh đao ở giữa không trung xoay ba lần? Mỗi lần xoay là đám người trái tim thít chặt, cảm giác cực kỳ khó chịu.
- Chẳng lẽ là công tử của thế lực lớn hàng đầu?
- Có lẽ... người này là Tam Trọng Thiên xuống dưới, nếu không thì sức chiến đấu Nhất Kiếp sao có sức sát thương mạnh như vậy?
- Có lẽ là con cháu của những đại tộc viễn cổ trên Tam Trọng Thiên, ta nghe nói con cháu của một số đại tộc viễn cổ trên Tam Trọng Thiên vừa ra đời đã có sức chiến đấu sánh bằng Nhị Kiếp Thiên Thần.
- Đúng vậy, ta cũng nghe thế, nghe nói Tam Trọng Thiên có một Lôi tộc, con cháu của họ vừa chào đời liền có thể điều khiển lôi điện, dễ dàng đánh chết Nhị Kiếp Thiên Thần.
- Ưm, Địa Ngục Sát Thần, rõ ràng là không muốn bại lộ tên thật, hơi thở sinh mệnh trẻ tuổi như vậy, nhất định là con cháu đại tộc Tam Trọng Thiên.
Bốn phía tụ tập rất nhiều thám báo, một đám người tụ tập lại với nhau bàn tán xôn xao, chủ yếu là do cảnh giới của Lục Ly quá thấp nhưng có thể dễ dàng đánh bị thương Nhị Kiếp đỉnh phong, điều này khiến một đám người ngạc nhiên nghi ngờ.
- Đừng đánh!
Bên kia Lục Ly liên tục công kích mấy trăm lần, Trương Thiên Hạo cảm giác nội tạng đều bị chấn nát, đầu cũng bị đánh nát. Hắn bắt lấy một cơ hội rống to lên:
- Đừng đánh, ta mang ngươi đi.
Lục Ly ngừng lại, đánh cũng đủ rồi, đánh nữa sẽ chết người.
Lục Ly bay tới cách Trương Thiên Hạo trăm dặm, hỏi:
- Phương hướng nào? Đừng gạt người, ngươi chỉ có một lần cơ hội, nếu phát hiện ngươi lừa ta thì ngươi chết chắc.
- Không dám không dám!
Trương Thiên Hạo rối rít chắp tay cầu xin tha thứ, theo sau truyền âm nói:
“Là trong một huyệt động gần khu vực biển Thất Diệu Đảo.”
“Thất Diệu Đảo?”
Lục Ly lấy ra bản đồ xem sơ, sắc mặt hơi trở nên khó coi, Thất Diệu Đảo ở tận cùng phía nam, cách cự ly bên này khá xa. Cho dù hắn bay với tốc độ cao nhất thì phỏng chừng mất nửa tháng, đi rồi về là hai tháng.
Lục Ly có chút không xác định hỏi:
“Là Thất Diệu Đảo gần Phi Lư Đảo?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Trương Thiên Hạo gật đầu nói:
“Đó là chỗ căn cứ của chúng ta, rất nhiều người đều biết, chúng ta có quan hệ khá tốt với đảo chủ của Phi Lư Đảo, mỗi năm giao một ít Thần Nguyên Kim, bọn họ sẽ âm thầm che chở chúng ta. Cộng thêm trong khu vực biển bên kia có một ít mê trận, phi thường thích hợp cho chúng ta lẩn trốn.”
“Xa quá.”
Lục Ly khe khẽ thở dài, nếu như là lúc bình thường thì không sao, bỏ ra hai tháng kiếm về một kho báu lớn là đáng giá. Nhưng hiện tại hắn không có thời gian, hắn nhất định phải tranh thủ trong vòng hai năm rưỡi chạy về Thiên Ma Đảo, dọc đường đi ai biết sẽ xảy ra biến cố gì? Hắn không thể dễ dàng lãng phí thời gian.
- Ngươi dám gạt ta?
Lục Ly muốn dụ Trương Thiên Hạo, giả vờ nổi giận đùng đùng hét to một tiếng, theo sau không ngừng công kích, lần này liên tục công kích hơn trăm lần, đánh Trương Thiên Hạo hấp hối mới dừng lại, nói:
- Cho ngươi cơ hội lần cuối, nói ra vị trí kho báu của ngươi.
“Thật sự ở chỗ Thất Diệu Đảo!”
Trương Thiên Hạo nửa chết nửa sống, vẻ mặt khóc tang truyền âm nói:
“Đại nhân, ta có thể phát Chủ Thần Huyết Thệ, nếu không ở khu vực biển dưới mười vạn dặm phía nam Thất Diệu Đảo thì khiến toàn tộc của ta đều không chết tử tế được.”