Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mọi người cũng không dám di chuyển, sôi nổi la lên, mấy tiểu thư kia cảm động đến mức xém chút khóc. Lần nào phó công tử cũng lấy thân mình thử nghiệm, sau khi tìm được đường mới mang theo mọi người, phẩm chất đạo đức tốt khiến rất nhiều người khâm phục.
- Không đúng!
Lục Ly cau mày lại, hắn dùng đại đạo chi ngân cảm ứng xung quanh, không cảm ứng được bất kỳ nguy cơ nào. Hơn nữa không phát hiện xung quanh có thần văn tuyệt sát, vì sao Phó công tử nói như vậy?
Sàn sạt!
Phó công tử chậm rái di chuyển tới phía trước, phương hướng thay đổi một chút, dường như đang tránh né thần văn tuyệt sát, Lục Ly cẩn thận cảm ứng một chút, nhưng không cảm ứng được bất kỳ thần văn nào.
Vận dụng đại đạo chi ngân, giúp lực cảm nhận của Lục Ly nhạy bén gấp mấy chục lần, nếu dưới mặt đất có thần văn tuyệt sát hắn không thể nào không cảm nhận được. Cho nên chỉ có một lý do có thể giải thích... Phó công tử đang nói dối.
Động cơ nói dối của Phó công tử không khó đoán, hắn đi tra xét nguy hiểm là giả, hắn đi lên phía trước xem có bảo vật hay không là thật. Nếu có bảo vật, vậy hắn có thể nuốt một mình.
Đương nhiên đó chỉ là suy đoán của Lục Ly, có lẽ thật sự có thần văn tuyệt sát? Chính Lục Ly không cảm ứng được, Phó công tử có thể dò xét thông qua bí bảo.
Lục Ly không lộn xộn, bây giờ hắn động đậy một chút, mọi người xung quanh đều sẽ giật mình, Phó công tử cũng sẽ phát hiện, hắn lẳng lặng chờ đợi. Phó công tử dần dần đi xa, mọi người không dám động, đứng chờ tại chỗ.
Từ từ, âm thanh di chuyển thong thả của Phó công tử biến mất, không biết hắn tới nơi nào. Mọi người càng không dám động, chỉ có thể tiếp tục chờ đợi.
Một nén nhang, ba nén nhang, nửa canh giờ!
Sau khi qua hơn nửa canh giờ, mặt đất phía trước truyền đến tiếng nổ vang, sau đó từng sợi tơ màu bạc lan tràn đến chỗ mọi người, khiến mọi người kinh hãi.
- Đều đừng nhúc nhích, ta đang phá vỡ thần văn!
Giọng nói của Phó công tử vang lên, mọi người lập tức vui mừng. Mày Lục Ly nhíu càng chặt, bởi vì Lục Ly phát hiện những sợi bạc kia chỉ là một loại pháp trận đặc biệt, mặt đất không có bất kỳ dao động nào, cảm giác không giống như đang phá trận.
- Huyết Linh Nhi, dò xét thử xem có thần văn dưới mặt đất hay không?
Lục Ly truyền âm cho Huyết Linh nhi, Huyết Tiên Đăng thò ra từ chân Lục Ly đâm vào lòng đất. Sau một lát Huyết Linh Nhi thu trở về, truyền âm:
- Vách tường hai bên có thần văn, dưới đất không có!
- Quả nhiên là đang diễn kịch!
Lục Ly bĩu môi, xem ra Phó công tử này không phải đại thiện mà là đại gian, kỹ thuật diện của người tốt quá, lòng dạ cũng quá sâu, cần phải đề phòng người này, nếu không bị lừa chết như thế nào cũng không biết.
Ù... Ù... Ù...!
Mặt đất rung lên lần nữa, sau đó lại có mấy sợi chỉ bác lan tràn đến, thần văn từ vách tường hai bên cũng nổi lên sóng gió. Sau một lát sợi bạc biến mất, thần văn ẩn vào trong tường, giọng nói của Phó công tử vang lên:
- Được rồi, chư vị, thần văn ở đây đã được phá hết rồi, chư vị có thể đi lại!
- Phó công tử đẹp trai quá!
- Phó ca làm hay lắm!
- Phó lão đại lợi hại.
Một đám người không ngừng khen ngợi, chậm rãi đi lên phía trước. Khóe miệng Lục Ly lộ ra nụ cười lạnh, trong đôi mắt yên tĩnh như nước, đi theo mọi người lên phía trước. Đi thêm ngàn trượng Lục Ly thấy Phó công tử, trong tay hắn cầm mảnh sứ vỡ, được mấy vị tiểu thư kia vây quạn, trên mặt nở nụ cười chân thành, trông giống như một thánh nhân…
Phó công tử phất phất tay:
- Được rồi chư vị, chúng ta tìm kiếm ở trong đây một chút, xem thử xem có bảo vật hay không? Nếu như không có, vậy đi tiếp, hình như phía trước có cửa?
Mọi người lập tức tản ra tìm kiếm, Lục Ly cũng tản ra theo, nhưng không đi tìm kiếm. Cho dù có bảo vật thì cũng bị Phó công tử lấy đi từ sớm, tìm dái rắm gì nữa.
- A, ở đây có một khúc xương!
Một người phát hiện ở trong gốc có một khúc xương, khúc xương kia tỏa ra ánh sáng mỏng manh, không ngờ bên trong có thần văn mờ ảo. Mọi người vây lại, nhìn khúc xương kia.
- Khúc xương này có hơi thở cường đại.
Sau khi Lục Ly đi qua, cảm ứng một chút, phát hiện cục cốt này vô cùng cường đại, xung quanh vẫn còn rất nhiều khúc xương, nhưng đã mục nát hết, chỉ có khúc xương này không mục nát, ngược lại lóe sáng hào quang, lấp lánh rực rỡ.
- Đây có lẽ là xương tay của cường giả!
Phó công tử duỗi tay cầm khúc xương lên, tay sáng lên Thần Lực, trong khúc xương kia tỏa ra thần văn lóng lánh, truyền ra hơi thở cường đại, Phó công tử gật đầu đưa khúc xương cho người kia nói:
- Có lẽ xương cốt này là di cốt của cường giả tam kiếp đỉnh phong, người đó còn tinh thông thần văn. Hắn khắc thần văn cường đại vào cánh tay của mình, giúp sức mạnh tăng lên. Cánh tay này có thể coi như là binh khí để dùng, uy lực bất phàm, ngươi giữ cho tốt!
- Đa tạ Phó công tử!
Người nọ lập tức vui mừng, những người còn lại giơ ngón tay cái lên với Phó công tử. Ở đây nếu không có Phó công tử sẽ rất khó xông qua, có người phát hiện bảo vật, Phó công tử lại không hề cảm thấy khó chịu, hơn nữa không có ý định cướp đoạt bảo vật, trí tuệ bậc này đáng để người ta khâm phục.
- Ha hả!
Lục Ly nhìn qua vài lần, phát hiện trong xương đầu lâu thiếu mất một miếng, nếu không nhìn kỹ căn bản không phát hiện được. Khóe miệng hắn lộ ra ý chế giễu, đầu lâu mạnh nhất đã bị Phó công tử lấy đi, để lại một miếng xương tay không tính mạnh, Phó công tử này giả nhân giả nghĩa đã đạt tới độ cao nhất định.
- Đi thôi, đi thôi. Có lẽ phía trước còn có bảo vật, đừng để cho người khác đến trước.
Phó công tử giơ bàn tay lên, mọi người lập tức đi theo, cho dù có người nhìn qua đống hài cốt kia cũng sẽ không phát hiện điều gì lạ, trừ khi bới toàn bộ xương cốt ra.
Mọi người đi đến phía trước, mau chóng đến cuối đại điện, quả nhiên hên kia có cửa ra, Phó công tử vẫn là bộ dáng đầu tàu gương mẫu như cũ, lấy thân thử nghiệm, người đi vào đầu tiên.
Lục Ly đi cuối cùng, Phó công tử này quá nguy hiểm, hắn không thể không phòng.