Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đi vào lần này đều là đệ tử đại gia tộc xung quanh, không thiếu đệ tử hào môn ẩn thế, lão ngũ không dám giết lung tung, lỡ đâu là đệ tử hào môn ẩn thế, sẽ mang đến tai họa cho tộc bọn họ.
Lục Ly nhún vai, nói:
- Không môn không phái, tự tại một mình, ngoại hiệu Lục Sát Thần!
- Sát thần? Khẩu khí thật lớn, chết!
Ánh mắt lão ngũ lộ ra sát ý, nếu Lục Ly đã nói không môn không phái, vậy hắn không có gì để cố kỵ, tay hắn hơi run lên, ba cây kiếm nhỏ màu vàng kim hóa thanh ba tia sáng bay tới, chém tới mặt, cổ và ngực của Lục Ly.
Keng Keng Keng!
Ba âm thanh nặng nề vang lên, ba cây kiếm nhỏ màu vàng kim đâm vào trên người Lục Ly, nhưng có cảm giác như đâm vào sắt thép vạn năm. Kiếm vàng bị bắn ngược ra ngoài, quần áo ở ngực Lục Ly bị chém rách, trên mặt, cổ và ngực lại không có dấu vết gì.
- Cái gì?
Lão ngũ Hồ gia sợ hãi, trên mặt đầy vẻ không tin nổi, tuy kiếm vàng này của hắn không phải chí bảo gì, nhưng cũng là bảo vật được tế luyện rất nhiều năm, bên trên có khắc thần văn rất là sắc bén, nhưng không phá được phòng ngự của Lục Ly?
Vù!
Thân thể Lục Ly lóe lên đến bên cạnh lão ngũ Hồ gia, hắn giơ tay đánh một quyền vào trên ngực lão ngũ Hồ gia, một tiếng nổ vang nặng nề, thần thể lão ngũ Hồ gia bị đánh bay vào trong động, toàn bộ vách đá khẽ run lên.
- Ngũ ca!
Lão thất lạnh giọng hét lớn, bò dậy muốn tấn công Lục Ly, chân Lục Ly đảo qua đá bay người này ra bên ngoài. Hắn không giết chết hai người, không phải vì hắn nhân từ nương tay, mà hắn đang đợi người bên ngoài kia vọt vào.
Hai người này muốn cướp đoạt bảo vật của hắn, còn muốn giết người, đã động tới sát tâm của Lục Ly, nếu phải giết thì đương nhiên phải dứt khoát lưu loát một chút, không thể để lại dấu vết.
- Lão ngũ, lão thất!
Người bên ngoài nghe được động tĩnh bên trong, cơ thể vọt vào như mũi tên. Vừa mới vọt vào, nhìn thấy một nắm tay lớn dần trước mắt hắn, đánh thẳng vào trên đầu hắn.
Bùm!
Đầu người kia nổ tung, bị đánh vào trong hồ nước, Lục Ly giết chết nhị kiếp hậu kỳ không có bất kỳ khó khăn nào. Hắn không quan tâm thi thể trong hồ nước, cơ thể lóe lên giết chết lão ngũ và lão thất của Hồ gia.
- Đi!
Cơ thể Lục Ly chớp lóe, thu hai người vào nhẫn Không Gian, rồi lao xuống hồ nước thu người trong hồ vào nhẫn Không Gian, trái cây màu đen kia đã được người này thu, ở trong nhẫn Không Gian.
Vù!
Lục Ly sử dụng tiêu dao bước đi ra ngoài, lao ra vạn trượng phía xa, hắn quay đầu lại chậm rãi đi vòng ra hồ nước lúc nãy. Vừa rồi bên này đánh nhau đã truyền ra động tĩnh, vậy kinh động đến mọi người xung quanh.
Vù Vù Vù!
Quả nhiên có vài bóng người từ phía xa vọt tới, có người từ bốn phía lục tục vọt tới, một người nhảy vào trong thác nước, nhanh chóng bay ra quát to:
- Ba huynh đệ Hồ gia bị giết.
- Đã xảy ra chuyện gì?
Phó công tử mang theo một đám người bay tới, nhìn lướt qua một lượt, hắn trầm giọng quát:
- Là ai giết ba huynh đệ Hồ gia, tự mình đứng ra!
Lục Ly trầm mặc đứng thẳng trong đám người, trong lòng không có một chút dao động. Từ xưa tới nay hắn đã như vậy, người khác không động hắn, hắn sẽ không động. Nếu ba huynh đệ Hồ gia muốn giết hắn, hắn đương nhiên sẽ không nương tay.
Phó công tử nhìn lướt qua mười mấy người gần đây, thấy không ai đứng ra, hắn lạnh giọng nói:
- Ta hy vọng mọi người một điều, chúng ta đi cùng nhau, chính là đồng bạn. Ta tuyệt đối không cho phép đồng tàn sát lẫn nhau, nếu để ta phát hiện là người nào, ta chắc chắn sẽ giết hắn.
- Phó công tử này nghiện làm lão đại à?
Lục Ly sờ sờ cằm, Phó công tử thấy hỏi không ra cái gì, tra xét mấy người kia cũng không phát hiện manh mối gì, hắn phất phất tay nói:
- Mọi người tiếp tục chia ra tìm kiếm, nhớ kỹ đừng giết hại lẫn nhau. Bên cạnh đó… Nếu phát hiện trọng bảo mà bắt không được, có thể mời ta ra tay, đến lúc đó chia đều cho nhau.
Mọi người chia ra lần nữa, ánh mắt Phó công tử lướt qua từng người, cuối cùng ý vị sâu xa nhìn chằm chằm Lục Ly vài lần. Lục Ly cảm thấy phía sau lưng lạnh lên, dường như Phó công tử này cảm ứng được cái gì?
Lục Ly nhanh chóng bay đi, cho dù Phó công tử có phát hiện hắn cũng không quan tâm, một kẻ vừa mới đột phá Tam Kiếp Thiên Thần, hắn không sợ, cho dù trên người hắn có chí bảo, vậy Lục Ly ít nhất có thể dùng vào tiêu dao bước chạy trốn.
Tiếp tục tìm tòi bên trong sơn cốc, trong sơn cốc này trừ đoàn người của bọn họ ra, cũng không thấy người nào khác. Nhanh chóng có người tìm được một cánh cửa, rõ ràng là cửa ra.
Lục Ly tìm tòi một chút, không còn thu hoạch gì, những người còn lại cũng đã tìm ra linh dược. Còn có người tìm được một gốc thần dược thiên địa, đáng tiếc bên trên có thần văn, chỉ có thể nhờ Phó công tử ra tay, cuối cùng bị Phó công tử lấy mất, Phó công tử đưa cho người kia một gốc thần dược bình thường, xem như bồi thường.
- Rời rồi, mọi người tập hợp lên tầng tiếp theo!
Sau nửa canh giờ, Phó công tử lạnh giọng hét lớn, mọi người lập tức tụ tập về cánh cửa kia. Tới bên này Phó công tử ở phía trước dò đường như cũ, hắn lấy ra mảnh sứ vỡ kia, nắm trong tay nhảy vào trong cửa lớn.
Một luồng sáng hiện lên, Lục Ly đi vào một tòa đại điện, nhưng tòa đại điện này rất kỳ lạ, bên trong có đầy sương đen, thần niệm bị áp chế hoàn toàn, chỉ có thể lờ mờ nhìn vào trong địa điện.
- Mọi người cẩn thận!
Giọng nói của Phó công tử vang lên, hắn nói:
- Ở đây có rất nhiều chỗ có thần văn tuyệt sát, thần niệm của chúng ta hoàn toàn thăm dò không được, nếu đi loạn, rất có thể sẽ chết toàn bộ ở đây.
- A...
Mọi người vô cùng tín nhiệm Phó công tử, không ai dám lộn xộn. Phó công tử dừng một chút, nói thêm:
- Mọi người đứng đợi tại chỗ, ta dùng một món bảo vật tra xét tình huống xung quanh trước, sau khi tìm được con đường sống sẽ mang mọi người rời đi.
- Phó công tử cẩn thận một chút!
- Phó công tử, đừng gấp gáp, cứ từ từ, bọn ta không vội!
- Đúng vậy, đúng vậy, bọn ta không vội, chờ tin tức của ngươi!