Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Không chỉ có hắn, còn có ba người cũng phóng tới bên kia, gâng hồ nước rất dễ xuất hiện linh dược. Tốc độ Lục Ly hơi tăng lên một ít, vọt tới bên cạnh hồ nước sớm hơn bọn họ một bước.
Hắn dùng đại đạo chi ngân cảm ứng, cẩn thận tìm tòi ở bên cạnh hồ nước. Đôi mắt hắn nhanh chóng sáng lên, trên đá ngầm bên cạnh hồ nước phía tây có một gốc linh dược. Linh dược kia có màu đen, phía trên mộc ra một trái màu đen, tuy là màu đen, nhưng bên trong mơ hồ có hào quang bảy màu lưu chuyển, rõ ràng là thần dược.
- A… Đó là Thất Thải Hắc Quả!
Phía sau có người vọt lên, thoắt cái đã phát hiện ra thần dược kia, ba người bay nhanh phóng tới bên kia, ánh mắt nóng lên, rất rõ ràng là thần dược này có giá trị xa xỉ.
Lục Ly không đi tới, không phải hắn sợ xung đột với ba người kia, mà do hắn phát hiện gốc thần dược mạnh hơn.
Hắn phát hiện phía sau thác nước có một sơn động, bên trong có một gốc cây nhỏ, tuy rằng không có hơi thở mạnh mẽ, nhưng không ngờ cây nhỏ kia đang chậm rãi di chuyển…
Là thần dược di chuyển được!
Chuyện này khiến cho Lục Ly nhớ tới Kỳ Dương Thảo, Kỳ Dương Thảo có thể di chuyển, cây nhỏ này chắc chắn cao cấp hơn Thất Thải Hắc Quả!
Lục Ly không quản bên kia, lặng yên vọt tới thác nước bên này, hắn dùng đại đạo chi ngân cảm ứng, sau khi thấy không có nguy hiểm, cơ thể lóe lên nhảy vào trong thác nước.
Sau khi cây nhỏ kia phát hiện Lục Ly vọt vào, lập tức trốn vào trong gốc sơn động, đồng thời xảy ra chyện khiến Lục Ly khiếp... Không ngờ cây nhỏ kia nhanh chóng khô héo, cuối cùng biến thành vài miếng lá cây vụn.
- Không, là ngụy trang!
Lục Ly thông qua đại đạo chi ngân cảm ứng được tuy rằng cây nhỏ kia khô héo, nhưng sinh cơ vẫn mạnh như cũ. Hắn lập tức đến gốc sơn động, nhưng đi được vài bước hắn đột nhiên ngừng lại.
Bởi vì hắn cảm ứng được nguy cơ trí mạng, đôi mắt hắn bỗng nhiên mở ra, thần niệm dò xét dưới mặt đất phía trước, vẻ mặt hắn nhanh chóng thay đổi
Bởi vì dưới mặt đất phía trước có thần văn tuyệt sát, giấu ở dưới nền đất, nếu hắn liều lĩnh tiến lên, sợ là sẽ bị xoắn thành một đống huyết.
Ầm!
Lục Ly nghĩ một chút rồi lui ra phía sau mười trượng, học theo Phó công tử đánh ra một bàn tay to, chộp tới cây nhỏ. Nhưng khi bàn tay to xông qua thần văn tuyệt sát, mặt đất đột nhiên sáng lên, sau đó một luồng hào quang lao ra, cắn nát toàn bộ bàn tay to của hắn.
Hào quang rất sáng, khiến toàn bộ sơn động sáng lên, ba người bên ngoài kia đang ngắt trái cây màu đen, giờ phút này cũng kinh động, tất cả ngẩng đầu nhìn về phía bên kia.
- Sau thác nước có dị bảo, lão lục, lão thất đi thử!
Một tiếng quát trầm vang lên, hai người nhanh chóng vọt tới bên này, Lục Ly âm thầm kêu khổ, vất vả lắm mới phát hiện thần dược, chẳng lẽ phải chắp tay nhường cho người khác?
- Thần sơn đi ra!
Con ngươi Lục Ly chuyển động, thần sơn chính là chín Kỳ Sơn, trọng bảo của Mục Đế năm xưa, không biết có thể trấn áp thần văn tuyệt sát không? Hắn phóng Thần sơn qua, hào quang kia lập tức yếu đi.
- Tốt!
Lục Ly đánh ra bàn tay to lần nữa, nắm cây nhỏ khô héo kia trong tay, cây nhỏ kia bị bắt lập tức sống lại, bên trên tỏa ra thần quang rạng rỡ.
Cây nhỏ còn cực lực vặn vẹo, giống như một con thú nhỏ muốn bỏ trốn. Lục Ly vui mừng, nhanh chóng thu vào trong Thiên Tà Châu, cũng thu Thần sơn về.
Cùng lúc đó, có hai bóng người phá không bay đến, xuyên qua thác nước tiến vào trong sơn động. Sau khi hai người tiến vào nhìn thấy Lục Ly, trên người lập tức nổi lên sát khí vô tận.
Thật ra hai người này không có thấy rõ Lục Ly thu cây nhỏ, nhưng hai người mơ hồ nhìn thấy Lục Ly thu hai luồng sáng vào, một là luồng sáng từ cây nhỏ, cái còn lại luồng sáng từ Thần sơn.
Trong sơn động có một mùi hương thấm vào tim phổi, do cây nhỏ tỏa ra trong lúc vặn vẹo, hai người ngửi được mùi hương này, trong linh hồn chấn động. Mùi hương ở đây nồng đậm hơn mấy phần so với Thất Thải Hắc Quả bên ngoài, chắc chắn Lục Ly có được một gốc thần dược tuyệt thế.
Hai người là hai huynh đệ, tuổi không lớn, đều là nhị kiếp hậu kỳ, xem ra có lẽ đến từ đại gia tộc. Ánh mắt lão ngũ tập trung vào Lục Ly, cười gượng hai tiếng nói:
- Vận khí của vị huynh đệ này tốt vậy sao? Đạt được thần dược gì? Lấy ra tới cho bọn ta mở rộng tầm mắt với.
Ánh mắt lão thất như đao quét qua Lục Ly nói:
- Các hạ mang mặt nạ cả ngày, là do không dám gặp người? Hay là đệ tử của hào môn nào đó, sợ bại lộ thân phận?
Lục Ly nhàn nhạt liếc mắt nhìn hai người một cái, không nghĩ cành mẹ đẻ cành con, hắn lạnh giọng nói:
- Ta không đạt được cái gì, hai vị vẫn nên mau chóng đi tìm đi, muộn một chút tất cả bảo bối sẽ bị người ta cướp sạch đó.
- Hừ!
Trên khuôn mặt anh tuấn của lão thất lộ ra sự dữ tợn, vừa rồi hắn thử dò hỏi, nếu Lục Ly là đệ tử đại gia tộc, có lẽ sẽ tự giới thiệu, nếu là đệ tử của mười đại gia tộc thì không thể nào là Một Kiếp Thiên Thần.
Chỉ là Một Kiếp Thiên Thần mà ngông cuồng như thế, đương nhiên khiến hắn tức giận. Hắn giơ tay đánh ra một cái tát tới chỗ Lục Ly, quát lạnh:
- Giấu đầu lòi đuôi, ta muốn xem thử xem ngươi giấu bí mật gì?
Bàn tay to quét tới trên mặt Lục Ly, muốn đánh rơi mặt nạ đồng thau, Lục Ly giận dữ giơ tay đánh ra một quyền, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, sau đó xương cốt trên tay lão thất đứt gãy, thân thể bay ngược ra ngoài, ngã trên sơn động.
Lục Ly còn chưa dùng toàn lực, nếu hắn dốc hết sức trên cơ thể, thân thể người này sợ là sẽ bị đánh thành thịt nát. Một võ giả nhị kiếp mà thôi, mấy năm nay Lục Ly không biết đã giết bao nhiêu.
- Đúng là can đảm!
Lão ngũ giận dữ, trong tay xuất hiện ba cây kiếm nhỏ màu vàng kim, sau đó hắn run lên ba cây kiếm nhỏ bay ra, bay rất nhanh xung quanh hắn, lão ngũ không ra tay ngay lập tức, phẫn nộ quát:
- Ba người bọn ta là người Hồ gia của Xà Long Cung ở Hải Vực Phong Bạo, mời các hạ cho biết tên họ, nếu không ta chỉ có thể giết chết bất luận tội.