Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Thì ra là thế!
Lục Ly thoải mái, cũng không dám dừng lại nữa, nhanh chóng bay tới tảng đá ngầm tiếp theo, không ngừng tới giần trên đảo. Trong lòng hắn trở nên kích động, mười ba người kia muốn lên đảo, cần ít nhất nửa canh giờ. Nhiều thời giàn như thế, nhiều thần dược thiên địa hơn nữa hắn cũng có thể hái xong.
- Hừ!
Sắc mặt mười ba người đều lạnh xuống, ngay cả Quỳnh tiểu thư cũng lộ ra ý không tốt trong mắt.
Đổi lại là ai cũng sẽ khó chịu, bọn họ cực khổ kiềm chế đạo tràng thần văn, một mình Lục Ly lén lút đi cướp mất thần dược thiên địa thuộc về bọn họ, trong lòng bọn họ sao có thể dễ chịu?
Vấn đề là…
Bọn họ có thể nói cái gì? Chẳng lẽ kêu Lục Ly quay về? Hay là yêu cầu Lục Ly đừng đi cướp thần dược? Chờ bọn họ lên rồi cùng nhau phân chia?
Ánh mắt đám người Phó công tử, Diêm công tử lạnh hơn vài phần, mọi người nhìn nhau vài lần, tất cả đều gia tăng cường độ truyền Thần Lực, để bảo vật bay nhanh hơn vài phần.
Vù Vù Vù!
Lục Ly bên kia bay vọt liên tục, tốn thời gian mười mấy hơi, hắn xông lên hải đảo đứng bên trên bờ cát.Tuy nhiên hắn không có liều lĩnh đi tới phía trước mà đứng bất động, chỉ lẳng lặng quan sát.
Ào Ào!
Trên núi sôi trào lần nữa, mọi người sôi nổi nghị luận, còn có người hỏi thăm thân phận Lục Ly. Tuy nhiên Lục Ly không phải người của Hải Vực Phong Bạo, mang mặt nạ, không ai biết hắn. Sau khi nghe ngóng, ai cũng không biết Lục Ly là ai, thậm chí xuất hiện từ chỗ nào cũng không biết.
Rất nhiều người đỏ mắt, nếu thần dược trên đảo bị đám người Tần công tử, Quỳnh tiểu thư lấy được, mọi người chỉ biết hâm mộ. Nhưng bây giờ vô cùng ghen ghét, thậm chí trong lòng nổi lên hận ý và sát ý.
Rất nhiều người còn chửi ầm lên, nói Lục Ly lợi dụng cơ hội mười ba người kiềm chế đạo tràng thần văn, lén lút đi vào trong đảo, là kẻ tiểu nhân đê tiện, cực kỳ vô sỉ. Có người còn tức giận hét lớn, kêu Lục Ly đừng làm bậy, đứng tại chỗ không được nhúc nhích. Nếu không bọn họ đi qua, trấn áp giết chết hắn.
Bọn người Phó công tử, Diêm công tử, Tần công tử không nói chuyện, nói này nói nọ không có tác dụng gì, với thân phận bọn họ cũng sẽ không nói này nói nọ. Bọn họ chỉ có thể liều mạng thúc giục bảo vật, nhanh chóng bay tới đảo nhỏ kia.
Bọn họ bay được một phần ba quãng đường, tất cả đều ngửi được mùi hương nồng đậm, hơn nữa còn là mười mấy loại mùi hương khác nhau. Trên đảo có ít nhất mười mấy cây thần dược thiên địa, hơn nữa còn là thần dược vô cùng cao cấp, nếu không không thể nào có thể ngửi được mùi hương nồng đậm như thế với khoảng cách xa như vậy.
Lục Ly không nhúc nhích, không phải bị mọi người dọa sợ, mà hắn để Huyết Linh Nhi dò xét tình huống trên đảo. Đám người Tần công tử cần một khoảng thời gian để tới đây, mau chóng ngắt lấy linh dược, hắn muốn chắc chắn không xảy ra bất kỳ nguy hiểm nào.
Đảo nhỏ thật ra không nhỏ, Huyết Linh Nhi cần thời gian để dò xét, Lục Ly cũng không vội. Hắn thử phóng ra thần niệm dò xét, phát hiện thần niệm bị áp chế hoàn toàn, hắn chỉ có thể dùng mắt quan sát khắp nói.
- Bên kia có một gốc thần dược!
Hắn thấy ở bên dưới hồ nham thạch có một gốc thần dược, thần dược kia còn hơi lay động, giống như một thủy thảo, bên trên tỏa ra hào quang óng ánh, chiếu sáng rực rỡ, rõ ràng là cùng một cấp bậc với Kỳ Dương Thảo.
Tuy rằng cách thần dược kia không xa, nhưng Lục Ly không hành động liều lĩnh, mà chờ đợi kết quả dò xét của Huyết Linh Nhi.
Một nén nhang, hai trụ hương!
Không ngờ Lục Ly vẫn chưa nhúc nhích, đám người Tần công tử hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Lục Ly vừa lên hải đảo đã bị trấn áp? Bây giờ hắn không thể nào di chuyển?
Trong lòng mọi người vui vẻ, chỉ cần mọi người lên hải đảo, số thần dược thiên địa kia vẫn là của bọn họ. Trên người bọn họ đều có dị bảo, nếu có thể đứng vững trước đạo tràng thần văn trong hồ, đương nhiên cũng có thể chống lại được sự trấn áp của thần văn trên đảo.
Vù Vù!
Lại qua nửa nén hương nữa, Lục Ly đột nhiên di chuyển, cơ thể phóng đi như quỷ mị, cầm lên một cây thần dược thủy thảo màu xanh lục dưới một tảng đá ngầm bên hồ.
Thần dược kia dốc sức vặn vẹo, mặt trên lấp lánh dãy sáng đỏ, mùi thuốc nồng đậm tỏa ra tới bên kia, khiến bọn người Tần công tử vô cùng kích động.
- Đó có lẽ là thần dược thiên địa thượng phẩm.
Phó công tử nhịn không được lẩm bẩm, trong mắt muốn phun lửa. Sắc mặt đám người Diêm công tử cũng không tốt, sắc mặt mọi người vô cùng âm trầm. Những bảo vật đó thuộc về bọn họ, bị Lục Ly nhanh chân đến trước.
Ù... Ù... Ù!
Lục Ly lấy ra một hộp ngọc ném thần dược thiên địa vào, sau đó thu vào trong Thiên Tà Châu, trong lòng mọi người lập tức mắng to... Bại gia tử.
Thần dược rõ ràng trân quý như thế lại cất vào một cách tùy tiện, như vậy dược lực sẽ bốc hơi bao nhiêu đây...
Lục Ly hành động là bởi vì Huyết Linh Nhi đã dò xét rõ ràng. Có sáu nơi trên đảo có thần văn tuyệt sát, những nơi còn lại đều an toàn, cho nên Lục Ly không có bất kỳ kiêng dè gì.
Hiểu biết của Huyết Linh Nhi về thần văn có lẽ vẫn chưa đạt tới cấp bậc đại sư, dù sao thời gian tìm hiểu quá ngắn. Nhưng nơi nào có thần văn vẫn có thể dễ dàng dò xét được, trong hồ nguy hiểm như vậy mà Huyết Linh Nhi có thể phát hiện con đường sống, có thể thấy được năng lực của nó ở phương diện thần văn không tồi.
Thân thể Lục Ly bay đi, đi lại trong bụi hoa, trên đảo này trăm hoa đua nở, vô cùng xinh đẹp. Có lẽ những bông hoa nhỏ, cọng cỏ non này đều là linh dược, nhưng cấp bậc không cao, vẫn chưa trưởng thành, Lục Ly không định ngắt toàn bộ. Có lẽ những bông hoa nhỏ, cộng cỏ nọn này mới thai nghén mấy vạn năm, nhưng có thể hóa thành thần dược thiên địa? Vẫn nên chừa lại một chút cho đời sau.
Mục tiêu của hắn là đoán hoa vương trong bụi hoa, trên hoa vương kia còn có một trái cáy màu hồng phấn, trái cây kia giống như cây bàn đào, tỏa ra mùi hương mê người, mùi hương nồng đậm nhất chính là trái này.
- Thiên Hương Quả, một trái có thể chống lại hơn trăm năm khổ tu!