Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Một vị tiểu thư trên hồ nhịn không được kinh hô, nàng nhìn chằm chằm trái đó rất lâu, thấy Lục Ly tới gần nó, trong mắt bốc cháy, đầy sự ghen ghét.
- Quả này tên Thiên Hương Quả?
Lục Ly nghe thấy tiếng hô của vị tiểu thư, nhưng cơ thể không dừng lại, đến bên cạnh trái cây. Chuyện rất kỳ diệu đã xảy ra, không ngờ đóa hoa kia tự động khép kín, định bao lại trái cây kia.
Vù!
Tộc độ Lục Ly vô cùng nhanh, một tay nắm lấy Thiên Hương Quả ngắt xuống, ném vào một hộp ngọc, chứa vào trong Thiên Tà Châu.
- Phí phạm của trời, Thiên Hương cần phải dùng vật chứa đặc biệt, nếu không dược lực sẽ bốc hơi.
Vị tiểu thư xinh đẹp kia mặc một bộ váy đỏ, trông như một quả ớt nhỏ, nàng thấy Lục Ly tùy tiện dùng một hộp ngọc cất vào, nhịn không được khẽ kêu, tức đến xanh cả mặt đẹp.
Lục Ly ngoảnh mặt làm ngơ, không phải hắn giả bộ không muốn dùng vật chứa tốt, mà hắn chỉ có loại hộp ngọc này. Thời gian gấp gáp, hắn làm sao có thời gian để nghĩ nhiều, dược lực bốc hơi cũng sẽ bốc hơi ở trong Thiên Tà Châu, trở về hắn tiến vào trong Thiên Tà Châu hấp thu là được.
Vù!
Cơ thể Lục Ly bay đi, phóng tới cây linh dược tiếp theo, Huyết Linh Nhi đã dò xét rõ ràng, ở đây có tổng cộng mười sáu cây linh dược, cấp thấp nhất có thể so với Kỳ Dương Thảo.
- Trốn đi đâu?
Lục Ly thấy một gốc linh dược màu đen đang len lén di chuyển, cơ thể hắn vội vàng di chuyển tới, rút cây linh dược kia lên khỏi mặt đất, ném vào trong hộp ngọc, thu vào Thiên Tà Châu.
Xoẹt Xoẹt!
Cơ thể Lục Ly không ngừng lập loè, nhanh chóng thu gom thần dược thiên địa, có mười một cây thần dược không có thần văn tuyệt sát xung quanh, Lục Ly lựa chọn thu số thần dược đó vào trước. Năm cây thần dược còn lại từ từ nghĩ cách.
Tuy thần dược đều có linh tính, thấy Lục Ly lại đây một ít thần dược sẽ đào tẩu, nhưng dù sao tốc độ cũng không nhanh, Lục Ly thu gom từng cây thần dược một cách dễ dàng, tất cả đều ném vào trong Thiên Tà Châu.
Mười ba người trong hồ kia đã bay gần nửa quãng đường, bọn họ liều mạng thúc giục Thần Lực để tăng nhanh tốc độ. Đáng tiếc đạo tràng thần văn quá cường đại, tốc độ của bọn họ không nhanh nổi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Ly thu gom từng cây thần dược.
Rất nhanh, Lục Ly đã thu gom xong mười một cây thần dược, ánh mắt hắn nhìn về phía năm cây thần dược còn lại. Năm cây thần dược này có lẽ cao cấp hơn so với mười một cây còn lại, nếu không cũng sẽ không có thền văn tuyệt sát bảo vệ.
Ánh mắt Lục Ly nhìn sang một gốc linh chi có vẻ là thần dược trên một tảng đá to, thần dược này tổng cộng chỉ có ba lá, trên mỗi một lá đều có dảy sáng đỏ bao quanh, ánh sáng lấp lánh đủ màu, mùi thơm xông vào mũi.
Trên tảng đá lớn có thần văn, che giấu rất sâu, Lục Ly cẩn thận quan sát vẫn chỉ phát hiện một ít dấu vết. Hắn nghĩ ngợi, dùng Thần Lực ngưng kết thành một bàn tay to đánh vào tảng đá lớn.
Ù... Ù... Ù...!
Bàn tay to còn chưa tới gần, tảng đá to đã hơi chấn động, thần văn bên trên hiện ra hết. Sau đó tảng đá to phóng ra từng luồng hào quang, che phủ không gian trong phạm vi mấy trượng, bàn tay to do Lục Ly phóng thích thoắt cái đã bị hào quang cắn nát, không kiến trì nổi trong thời gian một hơi.
- Lợi hại!
Lục Ly cảm ứng được hơi thở trong hào quang, âm thầm kinh hãi, nếu hắn đi lên, đoán chừng dựa vào phòng ngự của cơ thể hắn cũng sẽ bị cắn nát?
- Huyết Linh Nhi, có thể phá vỡ không? Chỉ cần giúp ta lấy linh dược là được!
Lục Ly truyền âm cho Huyết Linh Nhi, nó đâm xúc tu vào, dò xét một lát trả lời:
- Vấn đề không lớn, nhưng yêu cầu thời gian, cần ít nhất nửa canh giờ trở lên.
- Nửa canh giờ à? Không có thời gian…
Lục Ly lắc đầu, sau nửa canh giờ mười ba người kia đều đã lên đây? Đến lúc đó không nói mai mối không công cho người ta, mà còn bị mười ba người liên thủ giết chết.
- Thử xem!
Lúc trước Lục Ly phát hiện một cây nhỏ ở thác nước bên ngoài, bên đó cũng có thần văn, cuối cùng hắn lấy chín Kỳ Sơn ra trấn áp, thu hồi cây nhỏ. Bây giờ hắn muốn thử lại, coi thử có thể lấy được hay không.
Hắn lấy thần sơn ra, chậm rãi bay đến tảng đá lớn, tảng đá lớn kia sáng lên hào quang, nhưng thần sơn cũng phóng ra từng luồng hơi thở, áp chế hào quang.
- Hắn có dị bảo!
Mười ba người trong hồ kia nhìn xuống từ trên cao, có thể mơ hồ thấy được tình huống bên này của Lục Ly. Thấy Lục Ly lấy thần sơn ra áp chế thần quang, Diêm công tử lập tức kinh hô. Ánh sáng trong mắt mọi người càng ảm đạm hơn, Lục Ly thu tất cả thần dược, sau đó tiến vào cửa ra, một mình bỏ trốn mất dạng, muốn đuổi theo giết hắn cũng khó.
- Thu!
Lục Ly dùng thần sơn áp chế hào quang, nhanh chóng phóng ra một bàn tay to, cầm thần dược thiên địa trên tảng đá lớn lại đây, ném vào trong hộp ngọc rồi thu vào.
- Ôi…
Phó công tử khẽ thở dài, nếu Lục Ly có thể đứng vững trước thần văn tuyệt sát, vậy số thần dược thiên địa còn lại sẽ khó giữ được. Lục Ly sẽ nhanh chóng thu gom toàn bộ, sớm một bước đi vào trong cửa ra, có lẽ rất nhanh có thể rời khỏi tiên cung, chạy đi xa.
Năm cây thần dược thiên địa kia chắc chắn có giá trị liên thành, là trân phẩm hiếm thấy. Bấy kỳ kẻ nào có được một cây, chuyến này xem như có thu hoạch lớn, nhưng không ngờ rằng đã bị một mình Lục Ly lấy đi toàn bộ, trong lòng mọi người tràn đầy sự tức giận và không cam lòng.
Mấu chốt là mọi người đều cho rằng, bởi vì bọn họ kiềm chế đạo tràng thần văn, Lục Ly mới có thể xuyên qua hồ lớn, Lục Ly làm như vậy là thuộc về cướp đoạt.
Vèo Vèo!
Lục Ly nhanh chóng hành động, thu từng cây thần dược, hao tốn gần nửa canh giờ, khi mười ba người còn cách một phần ba quãng đường, hắn đã thu xong toàn bộ thần dược.
- Chư vị, cáo từ!
Lục Ly chắp tay với mười ba người trong hồ, xoay người đi đến cửa ra trong đảo. Đôi mắt mười ba người đều muốn phun lửa, nhưng không ai nói gì, dù sao đều là người có thân phận, khoe miệng lưỡi lợi hại cũng không có ý nghĩa gì.