Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Nhanh vậy sao?
Lục Ly có hơi không dám tin, Huyết Linh Nhi giải thích:
- Dưới đảo này có rất nhiều thần văn, ta cải biến một chút, sửa đổi một ít thần văn, gia tăng thêm một đạo tràng thần văn trong toàn bộ đảo nhỏ mà thôi. Ngài yên tâm đi, không sao đâu, đạo tràng thần văn này ta nghiên cứu rất lâu, sẽ không xảy ra lỗi đâu.
- Tốt.
Tinh Thần Lực Ly phấn chấn trở lại, tự tin tăng nhiều, hắn nhanh chóng đi ra bên ngoài, đứng ở bên hồ, ngẩng đầu chăm chú nhìn mười ba người không ngừng tới gần kia.
- Hả?
Mười ba người kia hơi kinh ngạc, vừa rồi Lục Ly còn vò đầu bứt tóc, hiển nhiên gấp đến mức không thể gấp hơn nữa, tại sao giờ phút này lại bình tĩnh như thế? Còn chủ động đi đến bên hồ, chẳng lẽ chuẩn bị lấy sức của một người đối chiến mười ba người?
Đám người Phó công tử, Diêm công tử liếc nhìn nhau, không nghĩ như vậy. Một Kiếp Thiên Thần thôi, cho dù dùng một chút trò bịp bợm, nhưng như thế thì sao? Hắn còn có thể bay lên trời?
Ào Ào!
Phía trên núi cao cũng trở nên náo nhiệt, rất nhiều người nói ẩu nói tả, một ít người lạnh giọng hét lớn, muốn Phó công tử, Diêm công tử, Tần công tử ra tay giết chết Lục Ly.
Thấy mọi người cách đảo nhỏ càng ngày càng gần, trên núi cao càng ngày càng náo nhiệt, rất nhiều người chứa đầy sự chờ mong trong mắt, chờ mấy vị công tử phát ra thần uy chém Lục Ly thành một đống thịt nát.
Khi mười ba người cách bên hồ trăm trượng, Lục Ly chậm rãi lui về phía sau, lui ra phía sau mấy trăm trượng, trong con ngươi hắn tĩnh lặng như nước, cô độc đứng thẳng, mang mặt nạ đồng thau, trong vô cùng quỷ dị.
- Hừ!
Diêm công tử, Phó công tử và Bộ công tử, Lý công tử, trên người bốn người nổi lên sát ý, dốc sức thúc giục thần binh dưới chân, muốn tiến lên giết chết Lục Ly.
Khi cách đảo năm mươi trượng, Tần công tử đột nhiên mở miệng:
- Chư vị bình tĩnh một chút đừng di chuyển, vị tiểu huynh đệ này, một mình ngươi độc chiếm mười sáu cây thần dược chắc chắn là không được, chỉ cần ngươi có thể chia ra một phần, ta khuyên mọi người đừng ra tay có được không?
- Ừ!
Quỳnh tiểu thư cũng mở miệng nói, thanh âm lạnh như băng, nhưng rất dễ nghe:
- Vị công tử này, chỉ cần ngươi giao ra một phần thần dược, ta tin công tử, tiểu thư còn lại đều là người hiểu đạo lý, sẽ không làm bậy, mọi người dĩ hòa vi quý đi.
“Hai người này quả nhiên là công tử, tiểu thư của đại gia tộc, có lòng dạ và khí phách!”
Lục Ly âm thầm gật đầu, hai người này không có động sát tâm, lòng dạ và khí phách không tồi. Trong mắt hắn không dao động cảm xúc, hỏi:
- Một phần thần dược thiên địa là bao nhiêu đây?
Bộ công tử cướp lời mở miệng:
- Mười lăm cây, để cho ngươi một cây, còn lại giao cho chúng ta tự chia, nếu không… Chết!
- Để lại cho hắn một cây sao?
Diêm công tử cười lạnh nói:
- Hắn tính là thứ gì, dựa vào cái gì mà có một cây thần dược? Giao toàn bộ ra đây, nếu không nơi này chính là nơi chôn cất hắn.
- Ha ha ha!
Lục Ly cực kỳ giận cười, chiến ý trên người nổi lên, quát to:
- Muốn thần dược thì tới đây cướp đi, hôm nay ta nói ra lời này, dám lên đảo ra tay với ta, sinh tử tự phụ.
Sinh tử tự phụ!
Nhưng lời này của Lục Ly khiến bên trên núi cao ồ lên, không ngờ Lục Ly điên cuồng như thế? Sức một người chống lại mười ba công tử, tiểu thư, chưa nói tới hắn chỉ có cảnh giới Một Kiếp. Đây là ông cụ thắt cổ, sợ mạng dài?
Không có thần dược sau này có thể từ từ tìm, mạng không có cái gì cũng không có, muốn một đám người lên đảo, không ngờ Lục Ly không biết điều như thế? Hắn là kẻ ngốc sao?
Đám người Diêm công tử, Phó công tư, Bộ công tử, Cát công tử tức giận đến mức trong mắt bốc cháy, đám người Tần công tử, Quỳnh tiểu thư, Mộc tiểu thư lại âm thầm đề phòng, giờ phút này bọn họ còn ở trên hồ, nếu Lục Ly tấn công, rất dễ rơi vào trong hồ.
Trong tay đám người Diêm công tử xuất hiện binh khí, tấm khiên này nọ, Thần Lực lấp lánh, ngăn ngừa Lục Ly đánh lén. Mọi người cũng không nói nữa, xoa tay chuẩn bị sau khi lên đảo giết chết Lục Ly.
Lục Ly không có tấn công, một là mọi người có chuẩn bị, hai là hắn có thói quen người không phạm ta, ta không phạm người, nếu nhóm người này lên đảo ra tay hắn mới có thể đánh trả. Nếu nhóm người này lên đảo không ra tay, vậy hắn sẽ không giống như chó điên cắn người. Dù sao trở thành mục tiêu để mọi người chỉ trích, không có kết cục tốt.
Khoảng cách năm mươi trượng tới rất nhanh, chỉ sau nửa nén hương, tất cả người đều đã đến bên hồ. Vào lúc này Lục Ly cũng hạ lệnh cho Huyết Linh Nhi:
- Huyết Linh Nhi, mở đạo tràng thần văn!
Huyết Linh Nhi thò ra từ dưới chân Lục Ly, rất nhanh mặt đất trên toàn bộ đảo nhỏ sáng lên hào quang mỏng manh, sau đó có một luồng lực trường kỳ dị bao phủ lên toàn bộ đảo nhỏ.
Lực trường này không màu không hình, mười ba người kia chỉ cảm thấy mặt đất có hào quang chuyển động một chút, tiếp đó trên đảo tràn ngập một luồng hơi thở không nói rõ được, ngoài ra không có bất kỳ thay đổi nào.
Lục Ly vận chuyển Thần Lực trước tiên, trong mắt hắn nhanh chóng lộ ra ý cười nhàn nhạt, đạo tràng thần văn đã bố trí rất thành công, một chút Thần Lực hắn cũng không thể vận chuyển được. Hắn lấy ra một binh khí, thử truyền Thần Lực vào, phóng thích quỷ trảm Sát Đế. Nhưng một tia Thần Lực cũng không phóng ra được, đương nhiên quỷ trảm Sát Đế cũng không thể nào phóng thích.
- A… Có gì đó kỳ lạ!
Trong mắt Tần công tử lộ ra sự kinh ngạc, ánh mắt hắn nhìn lướt qua trên đảo vài lần, quát khẽ:
- Mọi ngươi cẩn thận, ta cảm thấy… Có đạo tràng thần văn trên đảo!
Những người còn lại cũng không phải kẻ ngu, sớm đã nhận ra có gì đó không đúng, trong mắt mọi người lập loè không ngừng. Liên tưởng đến lời nói lúc này của Lục Ly và biểu cảm bình tĩnh như thế, trong lòng mọi người hiện lên nghi hoặc, chẳng lẽ đạo tràng thần văn ở đây là do Lục Ly làm ra?
Nhưng mà thần văn ở đây mạnh như thế, Một Kiếp Thiên Thần như Lục Ly có thể khống chế? Mọi người khó tránh khỏi có hơi không tin.