Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn nghĩ ngợi một lát mới nói:
- Đã đắc tội bốn vị công tử, sau này các ngươi muốn truy sát ta thì cứ việc tìm đến. Có điều… Lòng dạ ta không độ lượng lắm đâu, ngươi không phạm ta, ta không phạm ngươi, nếu ngươi phạm ta thì ta đây không ngại quyết chiến!
Vụt!
Cơ thể Lục Ly lóe sáng, nhảy vào trong thông đạo, trong chớp mắt đã biến mất không thấy dấu vết…
Lục Ly rời đi rồi xung quanh vẫn vô cùng yên tĩnh, không ai dám vọt theo Lục Ly tiến vào lối ra, chỉ trầm mặc đứng im.
Lục Ly giết chết Diêm công tử, trấn áp đám người này một phen, hắn có thể thay đổi thần văn một cách dễ dàng, bố trí Thần Văn Đạo Tràng, nếu như đi truy sát hắn, hắn lại bố trí một cái nữa thì sao?
Thiên địa thần dược rất quý giá, thế nhưng mạng sống lại càng quý giá hơn. Chỗ này toàn là con cháu đại gia tộc, trong gia tộc hoặc trong thế lực không thiếu gì bảo vật, đương nhiên bọn hắn sẽ không liều mạng vì bảo vật.
Đám người Phó công tử đều rất ngượng ngùng, bình thường bọn hắn thần thái như ngọc, phong độ ngời ngời, nhưng lúc này hai chân đã bị cắt đứt, cả người toàn là máu, ngồi xuống cũng khó khăn. Chuyện này khiến hình tượng của bọn hắn trong lòng người khác bị sụp đổ, thế nên cảm thấy cực kỳ bất nhã và xấu hổ.
Vụt!
Phó công tử vẫn rất thông minh, hắn lấy ra một tòa bảo tháp, đây là một món thần khí không gian, cơ thể hắn lóe sáng truyền tống vào trong. Những người khác cũng lũ lượt học theo, tất cả đều chui vào trong thần khí không gian của mình, không dám ra gặp người khác.
- Chúng ta đón mấy người còn lại vào đây!
Tần công tử nhìn mọi người xung quanh một lượt nói, lúc trước bọn hắn đã đáp ứng đưa tất cả mọi người vào trong đảo, hiện giờ đương nhiên không thể nuốt lời. Vừa nãy mọi người đều có thể chống cự được Thần Văn Đạo Tràng, mỗi lần dẫn theo một hai người không phải chuyện khó.
- Được, chúng ta quay trở lại!
Quỳnh tiểu thư lấy được Xích Dương Thảo nên tâm trạng vô cùng tốt, trên mặt khẽ lộ ra nét cười hiếm thấy, trong mắt lấp lánh ánh sáng, xinh đẹp không nói thành lời, đám công tử trông thấy trái tim đập thình thịch.
Mấy vị công tử còn lại tuy rằng trong lòng muốn đi tiếp, dù sao có ai biết được bên trong còn có chí bảo gì? Ngộ nhỡ đều bị Lục Ly đoạt hết thì sao? Có điều hiện giờ bị vướng bận vào chuyện này, bọn hắn chỉ đành cắn răng xoay người bay trở về.
Có mấy kẻ âm thầm cầu khấn, Lục Ly tốt nhất nên chết ở cửa ải tiếp theo. Còn có người suy nghĩ sau khi rời khỏi đây sẽ thông báo cường giả trong gia tộc truy sát Lục Ly ngay lập tức, cướp đi hết tất cả bảo vật trên người hắn.
Đám Tần công tử vừa nãy cố gắng hết sức mới bay chỉ trong nửa canh giờ, hiện tại không thể liều mạng như thế, cho nên phải tốn mất hơn nửa canh giờ mới về tới nơi.
Mỗi người đều thử dẫn theo hai, ba người bay đi, hơn nữa tốc độ bay rất chậm, khi xác định không có vấn đề mới tăng nhanh tốc độ. Ban đầu bọn hắn có mười ba người, hiện giờ một người bị chết, bốn người đang chữa thương, thế nên chỉ còn tám người có thể đi dẫn đám người kia.
Nhóm đầu tiên dẫn được mười tám người, sau khi đến nơi thuận lợi, mọi người như trút được gánh nặng. Đám Tần công tử lại đi tiếp lần thứ hai, mỗi người dẫn theo bốn người, tổng cộng một lần dẫn được hơn ba mươi người.
Bốn người đã là cực hạn, một chuyến hơn ba mươi người, trên núi có sáu bảy trăm người, cần đi hơn hai mươi chuyến, trên đường nghỉ ngơi một lát thì phỏng chừng sẽ mất ba, bốn ngày.
- Chậm như này e rằng đến khi chúng ta tiến vào cửa ải tiếp theo, bảo vật đã bị tên rác rưởi kia cướp hết?
- Đúng đấy, mấy ngày thời gian, ngộ nhỡ tầng tiếp theo có thánh hoàng thần binh… Ôi, nghĩ gì cũng vô ích, chúng ta chỉ đành chậm rãi chờ đợi.
- Hừ hừ! Kẻ này đánh chết Diêm công tử, một mình độc chiếm mười lăm cây thần dược, hắn đã khiến nhiều người tức giận. Chỉ cần có cơ hội chúng ta sẽ liên thủ giết hắn, sau đó chia đều thần dược và bảo vật.
- Dù hắn đi trước một bước thì đã sao? Phỏng chừng có công tử đã bí mật gọi người, để cường giả trong gia tộc chờ sẵn gần đó? Chờ đến khi hắn vừa ra ngoài sẽ bị giết chết, một tiểu thần mà dám kiêu ngạo như vậy, hắn đúng là đang tìm đường chết.
Người chờ ở ngọn núi cao bên này hơi mất kiên nhẫn, túm năm tụm ba bàn luận, rất nhiều người sục sôi căm phẫn, hận không thể lột da rút xương Lục Ly.
Lục Ly chỉ có cảnh giới Nhất Kiếp, vẫn phải dựa vào sức mạnh của thần văn mới cướp được thần dược, trấn áp mấy vị công tử kia. Cho nên mọi người đương nhiên không phục, trong lòng nảy sinh đố kỵ và oán hận.
Nếu Lục Ly là Tần công tử, sinh ra trong danh môn, lại có thực lực mạnh mẽ thì tất cả sẽ không ai dám ý kiến, rất nhiều người còn nảy sinh lòng sùng bái.
Đây chính là tâm tính con người!
Đương nhiên cũng có một vài người có tầm nhìn rộng rãi, âm thầm khâm phục Lục Ly. Dám giết chết thần tử của Hắc Viêm Điện, khí phách này của Lục Ly đã hơn hẳn rất nhiều người.
…
Lục Ly không biết mọi người nghĩ hắn ra sao, đồng thời hắn cũng không muốn biết. Lúc này hắn đi tới tầng kế tiếp thì gặp phải rắc rối lớn.
Không phải hắn gặp phải nguy hiểm hay có sinh vật kỳ dị định tấn công hắn, mà là khi xuất hiện ở dưới chân một ngọn núi đá cực lớn, hắn phát hiện bản thân không lên được.
Ngọn núi đá này vô cùng lớn, giống như một tòa kim tự tháp, ít nhất phải cao đến vạn trượng, chân núi bị khí đen dày đặc bao phủ, nhìn không ra bên dưới có thứ gì nhưng vừa tới gần những khí đen kia đã có cảm giác cực kỳ nguy hiểm.
Chỉ có thể đi lên phía trên, lối ra chắc chắn ở trên đỉnh núi.
Nhưng núi đá này có trường lực vô cùng mạnh mẽ, trấn áp gắt gao Lục Ly. Lục Ly thử một phen vẫn chỉ có thể cất bước lên được mấy trăm trượng, sau đó không tài nào nhích thêm.
Nơi này không thể sử dụng thần niệm mà chỉ có thể dùng thần lực. Lục Ly vận dụng Tiêu Dao Bộ đi một vòng quanh núi đá, phát hiện xung quanh ngoài những vách đá trọc lốc ra thì không có thứ gì. Muốn rời khỏi nơi này thì hoặc là đi xuống phía dưới, hoặc là tiến vào trong khói đen, hoặc là nghĩ cách đi lên phía trên.