Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tần công tử gật đầu nói:
- Này vị bằng hữu, Ngọc Quỳnh không nói dối, chuyện này ta biết rõ mười mươi. Lúc trước Ngọc Quỳnh đi Thiên Âm Cung tham gia đấu giá chính là để tìm kiếm thần dược chí dương. Vị bằng hữu có thể bỏ vật yêu thích hay không, giá cả tùy ngươi ra, Tần mỗ ta nợ ngươi một món nợ nhân tình.
Lục Ly vẫn không bày tỏ bất kỳ thái độ gì, không phải trong lòng đã hơi tin tưởng lời của Quỳnh tiểu thư, hắn im lặng một lát mới nói:
- Công dụng chủ yếu của Xích Dương Thảo là gì?
Quỳnh tiểu thư thấy ngữ khí của Lục Ly đã thả lỏng, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ, vội vàng nói:
- Xích Dương Thảo là thần dược chí dương, có công dụng rất lớn với người tu luyện chân ý hệ hỏa, ừm… còn có thể khắc chế vật âm tà, có thể làm tiêu hao năng lượng chí âm.
- Đúng vậy!
Tần công tử gật đầu nói:
- Ta lấy nhân cách ra đảm bảo Ngọc Quỳnh nói không sai, sau khi rời khỏi đây bằng hữu cũng có thể tìm tư liệu tra cứu thuộc tính của Xích Dương Thảo.
Lục Ly liếc mắt nhìn mấy công tử tiểu thư còn lại, thấy các nàng đều không có gì bất thường, xem ra Quỳnh tiểu thư không lừa gạt hắn, hắn gật đầu một cái nói:
- Có thể chuyển nhượng cho ngươi, có điều ta không muốn lấy Thần Nguyên Kim!
Lần này Lục Ly chắc chắn ra tới ngoài sẽ bị Hắc Viêm Điện truy sát, hắn có Thần Nguyên Kim cũng không biết mua thần dược ở đâu, hơn nữa phỏng chừng trên người đám này cũng không mang theo nhiều Thần Nguyên Kim?
Quỳnh tiểu thư hơi tái mặt hỏi:
- Vậy ngươi muốn gì?
- Ta muốn ngươi…
Lục Ly nói được nửa câu bỗng nhiên dừng lại, duỗi một ngón tay chỉ vào Quỳnh tiểu thư, sắc mặt cả đám công tử đột nhiên thay đổi, trong mắt Tần công tử lộ ra sát ý hừng hực.
Lục Ly khẽ mỉm cười, chỉ tay xuống tiếp mới nói:
- Muốn ngươi đưa hồ lô cho ta. Tần công tử, ngươi đừng nóng lòng, ta còn chưa nói hết câu.
- Hừ!
Tuy Tần công tử đã hơi thở phào nhẹ nhõm, thế nhưng vẫn khó chịu ra mặt, hắn trừng mắt nhìn Lục Ly nói:
- Này vị bằng hữu, lần sau đừng nên đùa như vậy nữa. Những thứ khác ta không để ý nhưng chuyện này… ta rất quan tâm!
- Không được!
Quỳnh tiểu thư lại mở miệng nói:
- Hồ lô này là gia chủ chúng ta ban tặng, bề mặt còn có bí pháp gia tộc chúng ta luyện chế, thứ này… Không thể truyền ra bên ngoài. Dù ta có chết đi cũng phải hủy hồ lô này trước tiên.
Tần công tử đảo con ngươi một vòng, trong tay xuất hiện một hạt châu màu lục bích, hắn nói:
- Này vị bằng hữu, hạt châu này của ta là Mộc Linh Châu, ẩn chứa linh khí mộc, có thể khiến người chết sống lại, là bảo khí thượng đẳng, trị giá ít nhất một ức Thần Nguyên Kim. Ta dùng nó đổi lấy Xích Dương Thảo của ngươi, thấy thế nào?
- Tần công tử…
Quỳnh tiểu thư hơi tái mặt, ánh mắt ngước nhìn Tần công tử. Hai tiểu thư còn lại ánh mắt cũng lộ vẻ cảm động. Tần công tử có tình có nghĩa, vì Quỳnh tiểu thư mà lấy ra cả kỳ bảo bậc này.
- Không được!
Lục Ly không hề nghĩ ngợi đã từ chối, nếu hắn bị thương mà có cơ hội chữa thương thì dùng đan dược trên người là đủ. Còn ngay cả thời gian chữa thương cũng không có thì chắc chắn gặp phải cường địch, đến khi ấy chạy còn không thoát, chữa thương thì có tác dụng chó gì.
Quỳnh tiểu thư lộ vẻ nôn nóng, nàng cắn răng ngọc nói:
- Này công tử, hồ lô không thể đưa cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu Thần Nguyên Kim? Ngọc Quỳnh sẽ nghĩ mọi cách gom lại đủ cho ngươi!
- Không lấy Thần Nguyên Kim!
Lục Ly nói vô cùng kiên quyết, con ngươi hắn đảo một vòng, mở miệng nói:
- Ta nghe nói cách đây không lâu Quỳnh tiểu thư lấy được một giọt máu tiên thú? Giọt máu tiên thú này có thể mang theo bên người? Nếu như có thì ta và ngươi trao đổi!
- Có mang theo, ta và ngươi trao đổi!
Quỳnh tiểu thư cơ hồ không chút do dự đã lập tức gật đầu đồng ý. Sau khi đấu giá xong, nàng luôn mang theo máu tiên thú, có điều lại không sử dụng vì nàng không quá thích luyện thể. Lúc luyện hóa giọt máu kia sẽ rất đau đớn, bởi vậy nàng vẫn chưa dùng.
- Ừm…
Quỳnh tiểu thư đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ánh mắt tìm đến Tần công tử, hơi hổ thẹn nói:
- Thật ngại, Tần công tử…
- Không sao!
Tần công tử cười nhạt đáp:
- Vật kia đã là của nàng, nếu đã là của nàng thì nàng quyết định ra sao đều được.
Cạch!
Quỳnh tiểu thư lập tức lấy ra một chiếc hộp ngọc, hơi vận chuyển thần lực trong tay, hộp ngọc trở nên trong suốt, bên trong có một giọt máu như ẩn như hiện, huyết dịch trong cơ thể Lục Ly bỗng nhiên trở nên sôi sục.
- Được!
Lục Ly lấy ra Xích Dương Thảo. Lúc mở hộp ngọc, một cây cỏ nhỏ màu hoàng kim định bay ra ngoài lại bị Lục Ly tóm lấy, ném vào trong hộp ngọc. Lục Ly lắc lắc hộp ngọc nói:
- Quỳnh tiểu thư, ném máu tiên thú lại đây ta sẽ giao Xích Dương Thảo lại cho ngươi.
- Cẩn thận!
Mộc tiểu thư đứng bên cạnh nhắc nhở một câu, ngộ nhỡ Lục Ly lấy được máu tiên thú sẽ xoay người tiến vào lối ra thì mọi người còn làm gì được hắn. Quỳnh tiểu thư cũng hơi chần chừ, Tần công tử cười cười ha ha một tiếng rồi nói:
- Đưa cho hắn đi, ta nghĩ vị bằng hữu này cũng không nông cạn như vậy.
Tần công tử vẫn nói năng vô cùng khéo léo, ý ở ngay trong lời nói, chính là cuỗm mất máu tiên thú của Quỳnh tiểu thư thì ngươi sẽ đắc tội với Tần gia và Thiên Tiên Minh.
Vèo!
Quỳnh tiểu thư đã quyết định, nàng ném mạnh hộp ngọc qua đó, một tay Lục Ly bắt lấy, cảm ứng một phen trong lòng vô cùng mừng rỡ. Vốn dĩ hắn cho rằng bản thân có duyên không phận với giọt máu này, không ngờ rằng gặp được cơ duyên cuối cùng vẫn về tới tay.
Vèo!
Hắn không chần chừ ném mạnh hộp ngọc đến. Hộp ngọc bay đến bên người Quỳnh tiểu thư, bị Quỳnh tiểu thư chộp được. Quỳnh tiểu thư hé ra một góc nhỏ để thăm dò, trên mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp.
- Xong rồi!
Lục Ly liếc nhìn mọi người một lượt, chắp tay với đám Tần công tử nói:
- Chư vị, núi cao sông dài, ta đi trước một bước, sau này hẹn gặp lại.
Tần công tử chắp tay đáp lại, Quỳnh tiểu thư cúi người hành lễ, ánh mắt Lục Ly rơi vào trên người của đám Phó công tử.