Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Tần công tử nói năng rất hợp tình hợp lý, cũng không hề uy hiếp Lục Ly giết đám người này sẽ khiến mấy đại thế lực tức giận. hắn biết rõ trong tình huống này mà uy hiếp Lục Ly chắc chắn sẽ phản tác dụng.
Sát cơ trên người Lục Ly dần biến mất, chính hắn cũng biết nếu hiện giờ đắc tội Hắc Viêm Điện thì sẽ bị Hắc Viêm Điện truy sát toàn giới. Nếu giết chết mấy người này, hắn sẽ bị các đại thế lực liên thủ truy sát. Dù hắn có trở về Thiên Ma Đảo ngay, mấy đại thế lực này vẫn có thể liên hợp lại đến Thiên Ma Đảo đòi người.
- Được rồi!
Lục Ly trầm mặc trong chốc lát mới mở miệng:
- Ta nể mặt mũi của Tần công tử mới tha cho các ngươi một mạng.
- Thiên địa thần được người người đều có thể lấy!
Lục Ly lạnh lùng quét mắt nhìn mấy người, nói:
- Ta vào được trong đảo không phải nhờ vào các ngươi giữ vững thần văn, mà là chính ta tự mình phá giải, không liên quan gì đến các ngươi. Các ngươi cướp đoạt thần dược của ta, muốn giết chết ta, cho nên ta cắt đứt chân các ngươi, có phục không?
- …
Trong lòng đám người Phó công tử thầm chửi chó má, đây chẳng khác nào đánh xong bọn hắn còn bắt bọn hắn quỳ xuống khen đánh hay. Bốn người không lên tiếng, mãi đến khi ánh mắt Lục Ly trở nên lạnh lẽo, Phó công tử cắn răng hét một tiếng:
- Ta phục!
- Phục!
Ba người Bộ công tử sa sầm mặt nói một tiếng, Lục Ly khoát tay áo nói:
- Vậy các ngươi chữa thương tại chỗ đi, không được có bất kỳ cử động, bằng không ta cũng không ngại giết thêm một người đâu.
Vù!
Hư Không Trùng ở giữa bầu trời và trong cơ thể bọn hắn đều bay vào trong đất, sau đó từ dưới đất chui vào trong người Lục Ly, toàn bộ đều được thu vào trong thần sơn.
Lục Ly rảo bước tới gần lối ra rồi ngồi khoanh chân, truyền âm để Huyết Linh Nhi phá giải thần văn ở lối ra. Còn hắn giả bộ quan sát thần văn ở lối ra nhưng thật ra đang âm thầm quan sát Phó công tử và đám Tần công tử ở ngoài đảo.
Hắn đã chấn vững quần hùng, hiện giờ có đầy đủ thời gian để phá giải thần văn cửa ra. Chờ đến khi thần văn bị phá tan, hắn sẽ rời đi ngay lập tức, nghĩ cách ra khỏi Tiên Cung, trốn đi thật xa.
Đám Phó công tử không dám làm bậy, chân bọn hắn đã bị gặm mất, muốn làm bậy cũng không được. Cả đám lấy đan dược ra chữa thương rồi nằm nghiêng người, dáng vẻ hết sức chật vật khiến bọn hắn cảm thấy khuất nhục.
Đám người Tần công tử không dám lộn xộn, tiếp tục lượn lờ ở một phía đảo. Trên đảo có Thần Văn Đạo Tràng nên không thể vận dụng thần lực. Hơn nữa Lục Ly còn có đám côn trùng khủng bố như vậy, ai dám chắc có thể trấn áp Lục Ly?
Núi cao bên kia rất náo nhiệt, một đám người khe khẽ bàn luận, biểu cảm trên mặt bọn hắn không cố định, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Vốn dĩ tất cả đều cho rằng Lục Ly sẽ bị giết chết dễ dàng, không ngờ rằng cục diện lại thành ra như này.
Thời gian chầm chậm trôi, một canh giờ sau thương thế của đám Phó công tử đã khôi phục đôi chút, vết thương trên đùi đã tốt lên. Có điều mọi người không dùng thần dược để mọc chân ngay, chỉ có thể ngồi tại chỗ nhìn chằm chằm Lục Ly bằng ánh mắt lạnh lẽo.
Mấy người Tần công tử cũng không có bất kỳ động tĩnh gì, chỉ hơi bay là là trên mặt đất. Cả đám đều rất nhẫn nại, không có ai mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ đợi Lục Ly phá vỡ thần văn ở lối ra.
Sau hơn hai canh giờ, thần văn lối ra lấp lánh ánh sáng, tiếp theo thần văn ở phụ cận lối ra dần ẩn vào trong đất, thần văn đã bị phá vỡ. Đám người Tần công tử vô cùng ngạc nhiên, chỉ nhìn thẳng về phía lối ra, chẳng lẽ hắn có thể cách không gian phá giải thần văn bằng thần niệm?
Mọi người đều bị thần niệm khống chế nên không ai phát hiện ra Huyết Linh Nhi ở dưới lòng đất, cả đám đương nhiên vô cùng kinh ngạc.
Vụt!
Lục Ly phóng thích một đại thủ ấn bay tới phía lối ra, lần này không tạo ra bất kỳ luồng ánh sáng nào, thần văn ở lối ra quả thực đã bị phá vỡ.
- Các hạ chờ chút!
Vào lúc Lục Ly đứng lên định đi đến lối ra, Quỳnh tiểu thư đột nhiên mở miệng, giọng của nàng cực kỳ êm tai, giống như giọt nước rơi xuống khay ngọc. Trên mặt nàng lộ ra vẻ e thẹn khiến dung nhan như băng tuyết lại tăng thêm mấy phần kiều mị.
- Hửm?
Mọi người dồn dập đưa mắt tới, khi nhìn thấy vẻ e lệ trên mặt Quỳnh tiểu thư, trong lòng đều khẽ chấn động.
Quỳnh tiểu thư chưa bao giờ tỏ ra thân thiện với nam nhân lại bày ra vẻ mặt này, chẳng lẽ nàng coi trọng Lục Ly?
Lục Ly dừng bước, quay đầu nhìn Quỳnh tiểu thư, hắn hỏi:
- Vị tiểu thư có chuyện gì không?
- Ừm!
Quỳnh tiểu thư hơi ngập ngừng, tựa hồ cảm thấy khó mở miệng, phải qua thời gian năm hơi thở mới lên tiếng:
- Tại hạ Ninh Ngọc Quỳnh là người Thiên Tiên Minh, có thể… nhờ ngươi một chuyện hay không?
Mọi người ngạc nhiên, có vài ba công tử ánh mắt lộ vẻ đố kị, Tần công tử không hề tỏ vẻ kinh ngạc, trái lại đăm chiêu.
Lục Ly trầm giọng nói:
- Trước tiên cứ nói là chuyện gì đã?
- Ta muốn một cây thần dược mà vừa nãy ngươi hái được, chính là cây linh thảo màu hoàng kim kia, Xích Dương Thảo!
Quỳnh tiểu thư mở miệng, trông thấy ánh mắt Lục Ly dần trở nên lạnh lẽo, nàng vội vã nói tiếp:
- Ta không phải muốn ngươi cho không, ta mua bằng Thần Nguyên Kim, ngươi cứ ra giá đi.
- Muốn mua thần dược?
Lục Ly nhíu mày, những thần dược này hắn đều không biết, cũng không hiểu giá trị và công dụng, nếu như Xích Dương Thảo này vừa vặn là thần dược luyện thể thì sao?
Hắn và Quỳnh tiểu thư không thân không quen, hắn cũng không phải rất muốn bán. Đám công tử tiểu thư này rất nhiều thủ đoạn, Lục Ly sợ bị lừa gạt.
Thấy Lục Ly trầm mặc không nói, Quỳnh tiểu thư cuống lên, nàng cúi người hành lễ, khẩn cầu nói:
- Vị công tử, Xích Dương Thảo chí dương chí cương, là thần dược mạnh nhất ở Nhị Trọng Thiên. Ta có một trưởng bối bị trúng độc Âm Mai, quanh năm bị độc dày vò, đau đến chết đi sống lại. Thiên Tiên Minh chúng ta đã phái người đi tìm kiếm rất lâu vẫn không thấy Xích Dương Thảo, cho nên lúc này mới mạo muội dò hỏi…