Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Quỳnh tiểu thư nheo mắt nhìn về phương xa:
- Ta đây không khao khát theo đuổi một điều gì, trước nay vẫn luôn đi theo bản tâm của mình, ta không thích nhân nhượng, cũng không thích miễn cưỡng, tất cả đều phó thác duyên phận. Nếu trời cao chủ định nam tử mà ta thích không xuất hiện, ta tình nguyện đơn độc cả đời. Nữ nhân sao phải nhất nhất nhờ dựa vào nam tử? Tự mình cũng có thể sống vô cùng tươi đẹp.
“Quỳnh tiểu thư này quả thật rất có cá tính.”
Lục Ly khẽ vuốt cằm, xem ra trong buổi đấu giá lúc trước Quỳnh tiểu thư không phải giả vờ rụt rè, chỉ là do bản tính gây ra mà thôi.
Mộc tiểu thư và Quỳnh tiểu thư bên này không nói tiếp, ánh mắt nhìn xuống khói đen bên dưới, cùng chờ đợi Tần công tử đi ra hoặc là vĩnh viễn ở lại dưới đó.
Rầm rầm rầm!
Sau một nén nhang, trong khói đen bên dưới vọng lên một tiếng nổ mạnh khiến mọi người căng thẳng trong lòng, có điều tiếng nổ không kéo dài, chỉ một lát đã im lặng trở lại.
Cả đám chớp mắt nhìn nhau vài lần, rất nhiều người khẽ bàn tán, lẽ nào ở bên dưới Tần công tử gặp phải hung thú mạnh mẽ? Hoặc là phá tan thần văn cường đại? Hoặc cũng có thể gặp phải nguy cơ trí mạng?
Mọi người không dám đi xuống, chỉ đành chờ đợi tiếp, phía dưới vẫn vô cùng yên tĩnh. Một tràng cười khoái chí vang lên khiến mọi người vô cùng chấn động.
- Ha ha ha!
Tiếng cười kia vang lên từ trên đỉnh núi, mọi người đều nhìn lên, khi thấy có một người đang đứng trên đó tất cả đều mừng rỡ, bởi vì tiếng cười kia là của Tần công tử.
- Thành công, sinh lộ quả nhiên ở bên dưới!
- Tần công tử thật lợi hại, có thể tìm ra sinh lộ, chúng ta có thể ra ngoài!
- Con cháu ưu tú nhất hào môn ẩn thế là Tần gia quả nhiên bất phàm, nếu ta được gả cho Tần công tử thì tốt quá!
Xung quanh rất sôi nổi, khi bóng người trên đỉnh núi vọt xuống dưới như một cơn gió, bên dưới lại càng thêm ồn ào.
Tần công tử vọt xuống từ trên đỉnh núi, tốc độ cực kỳ nhanh, trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Đám người lập tức vây quanh, ai nấy đều hỏi thăm và tán thưởng. Tần công tử liếc nhìn Quỳnh tiểu thư, lúc này mới giơ tay ra hiệu mọi người im lặng, hắn nói:
- Chư vị, bên dưới có một lối đi, bước vào thông đạo có thể đi thẳng lên đỉnh núi.
- Hay!
Mọi người phấn chấn tinh thần, đám người Phó công tử âm thầm tiếc nuối, sớm biết vậy bọn hắn đã đi thử một phen rồi. Nhìn vẻ mặt hăng hái đầy vinh quang của Tần công tử, có lẽ đã lấy được thứ tốt trên đỉnh núi.
- Chư vị, ta mang theo các ngươi lên núi. Có điều mỗi chuyến chỉ dẫn được khoảng chừng mười người!
Tần công tử vẫy tay với Quỳnh tiểu thư ở bên này, hắn nói:
- Ngọc Quỳnh, các nàng có thể lợi dụng bí bảo để giữ vững khói đen, đi theo ta là được.
- Được!
Đám Quỳnh tiểu thư khẽ sờ cằm, Tần công tử đã thăm dò xong, vậy chắc chắn không có chuyện gì.
Cả đám bắt đầu hành động, lấy ra bí bảo, mỗi người dẫn theo mười người phóng xuống dưới. Sau nửa canh giờ một nhóm người đã xuất hiện trên đỉnh núi.
“Nửa canh giờ?”
Lục Ly khẽ mím miệng, lần đầu Tần công tử đi mất một canh giờ, phỏng chừng trên đỉnh núi có không ít thứ tốt. Hắn đương nhiên không đố kỵ, Tần công tử đặt mình vào nguy hiểm thì tất nhiên xứng đáng.
Đám Tần công tử mỗi lần dẫn theo hơn trăm người, bọn hắn vọt xuống sau đó vòng vèo đi lên núi. Sau vài canh giờ tất cả đều được dẫn lên, duy chỉ có mình Lục Ly bị bỏ lại.
Không ai muốn dẫn Lục Ly lên. Quỳnh tiểu thư vốn có lòng báo ân, có điều nàng là một nữ tử đương nhiên không tiện. Hơn nữa nếu dẫn Lục Ly lên núi thì sẽ chọc giận đám Phó công tử, cho nên nàng chỉ nhìn Lục Ly vài lần, thấy Lục Ly vẫn ngồi khoanh chân nàng không tiện lên tiếng.
Sau khi mọi người lên đến nơi hết, một mình Tần công tử lại vọt xuống, còn cách Lục Ly mấy trăm trượng, hắn mở miệng nói:
- Này vị bằng hữu, có cần ta mang ngươi lên?
Lục Ly mở mắt khẽ mỉm cười đáp:
- Cảm ơn, không cần. Mình ta cũng có thể lên.
Hắn có chín kỳ sơn, chờ đến khi luyện hóa tiểu ấn mới lên cũng được. Dù sao vẫn chưa thân quen với Tần công tử, hắn sẽ không mạo hiểm, ngộ nhỡ bị Tần công tử tập kích thì sao?
- Vậy cũng được!
Tần công tử ném đến một tờ bản đồ, rõ ràng là bản đồ hắn vừa vẽ, hắn nói:
- Bên dưới có vài nơi tồn tại thần văn, đây là tuyến đường ta đi, người tìm đến cửa thông đạo kia là đi được.
- Đa tạ!
Lục Ly cất đi, Tần công tử tần ngần một lát mới nói:
- Mặt khác ta muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi. Ta muốn đổi một tờ cổ kinh lấy một cây thiên địa thần dược của ngươi. Cổ kinh này được ta lấy trên đỉnh núi, là một... bí thuật vô thượng dùng để luyện thể.
Tần công tử nói rất thẳng thắn, hắn từ đỉnh núi xuống đất không chỉ muốn mang Lục Ly lên mà còn muốn trao đổi với Lục Ly một loại thần dược.
Chỉ có một tờ cổ kinh luyện thể, rõ ràng không trọn vẹn, hắn lại không luyện thể nên lấy cũng không có tác dụng. Hắn coi trọng một loại thần dược, có khả năng bên trong thần dược đó chứa mảnh vỡ thiên địa pháp tắc, hắn sẽ có cơ hội tham ngộ một loại chân ý mạnh mẽ.
Con ngươi Lục Ly sáng ngời, còn có bí thuật luyện thể? Hơn nữa còn lấy được từ trong Tiên Cung, nếu là thật thì chắc chắn rất có ích cho hắn.
Hắn không do dự quá lâu, dò hỏi:
- Ngươi cần thần dược gì, loại thần dược này có thuộc tính gì? Mặt khác phải nói rõ cho ta tất cả điều liên quan đến loại bí thuật này, ta hi vọng Tần công tử không lừa gạt ta.
- Lừa ngươi không có ý nghĩa gì!
Tần công tử cười nói:
- Ta hi vọng có thể làm bạn với ngươi chứ không phải kẻ địch, ta có cảm giác sau này ngươi sẽ trở thành một Thần Thể đại thành. Ta không ngu xuẩn đến mức làm kẻ địch với một Thần Thể đại thành. Thần dược mà ta muốn là Bạch Vũ Diệp, có khả năng bên trong loại thần dược này ẩn chứa pháp tắc quang minh. Nếu may mắn, luyện hóa xong có hi vọng cảm ngộ một loại chân ý quang minh. Hơn nữa loại thần dược này có tác dụng rất lớn với võ giả tu luyện pháp tắc quang minh, còn về giá trị…