Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lão nhân Tam Kiếp đỉnh phong ở phía sau mắt lấp lóe, trong tay hắn cũng xuất hiện một loại đan dược màu đen, nhưng có chút chần chừ, không dám ăn. Nếu ăn vào đan dược này cũng có thể khiến tốc độ, sức chiến đấu của hắn đều tăng lên, nhưng sẽ tiêu hao thọ nguyên ít ỏi của hắn.
Hắn vốn không sống được một, hai năm, giờ cứng rắn ăn loại đan dược này, không chừng lần này giết Lục Ly, còn chưa về đến thành Hắc Viêm thì đã về chầu trời.
- Thôi!
Cuối cùng hắn không dám ăn, bởi vì còn chưa dặn dò sắp xếp việc trong gia tộc, nếu hắn chết ở bên ngoài, có lẽ sau này mạch của hắn sẽ bị trong Hắc Viêm Điện chèn ép, hắn nhất định phải để dành thọ nguyên trở lại bố trí một ít hậu thủ.
- Đuổi theo!
Lão nhân không có buông bỏ, hắn rất rõ ràng Lục Ly ăn loại đan dược này thì dược lực có thời hạn, chờ dược lực qua đi, Lục Ly sẽ trở nên vô cùng yếu ớt, đến lúc đó càng dễ dàng bóp chết.
- Ta là Diêm Phượng Minh, truyền mệnh lệnh của ta, võ giả trên tất cả đảo của Hắc Viêm Điện xuất động, truy tung Địa Ngục Sát Thần, kịp thời truyền tin về hắn!
Khi đi qua thành trì trong một đảo lớn, thần niệm của Tam Kiếp đỉnh phong khóa thành chủ, truyền âm.
Một thành chủ lập tức bay lên, quỳ ở giữa không trung nói:
- Kính chào Phượng Minh lão tổ.
Tam Kiếp đỉnh phong phớt lờ thành chủ, hóa thành một luồng sáng tiếp tục đuổi theo phương hướng Lục Ly bay đi. Giữa Tam Kiếp đỉnh phong và Lục Ly đã cách xa mấy nghìn dặm, hiện giờ chỉ mơ hồ thấy một đốm nhỏ.
Nếu tiếp tục thế này, hắn sẽ mất bóng dáng của Lục Ly, nhưng hắn cũng không có quá lo lắng. Bởi vì chỉ phong thứ nhất của hắn đánh trúng Lục Ly, trong chỉ phong ẩn chứa năng lượng đặc biệt, hắn có thể thông qua năng lượng miễn cưỡng cảm ứng được phương hướng của Lục Ly.
- Dược lực này cùng lắm là một canh giờ.
Mắt lão tổ tông Diêm gia tràn ngập trào phúng, một canh giờ, hắn không tin Lục Ly có thể chạy trốn lên trời. Hắn đã truyền mệnh lệnh, đến lúc đó võ giả của tất cả hải đảo lân cận sẽ xuất động, có thể thoải mái khóa chặt tuyến đường chạy trốn của Lục Ly. Hắn một đường truy sát, sớm muộn gì có thể tìm được Lục Ly, tươi sống bóp chết.
Diêm Phượng Minh truyền xuống mệnh lệnh, toàn bộ Hắc Viêm Điện lập tức hành động. Tất cả trưởng lão của Hắc Viêm Điện xuất động, triệu tập tất cả võ giả đi các đảo lớn, tất cả tản ra khu vực biển, theo dõi hành tung của Lục Ly.
Các loại Đường của Hắc Viêm Điện vận chuyển, hiệu suất phi thường cao, hành tung của Lục Ly luôn bị khóa.
Cao tầng của Hắc Viêm Điện khiếp sợ không thôi, một vị lão tổ tông tự mình xuất động mà vẫn bị Lục Ly trốn, lão tổ tông còn đuổi không kịp? Không thể không triệu tập võ giả gia tộc theo dấu, năng lực chạy trốn của Lục Ly khiến cao tầng Hắc Viêm Điện kinh thán.
Lục Ly đang bay trong không trung, bay đường thẳng, người của Hắc Viêm Điện muốn không biết hành tung của hắn cũng khó. Thường thì Lục Ly bay qua các đảo nhỏ liền bị người ở phía dưới tra xét được.
Lục Ly không có biện pháp, sau lưng có thương, vết thương còn có từng luồng năng lượng màu đen kỳ dị không ngừng ăn mòn thân thể của hắn. Cho nên vết thương của hắn trong thời gian ngắn căn bản không có biện pháp khép lại, trên người còn đang chảy máu.
Nếu đang chảy máu, vậy hắn xuống biển hay không đều không khác nhau, thám báo có thể từ mùi máu tươi trong biển một đường truy tung đến hắn. Hắn muốn đi trong đáy biển thì không thể hoàn toàn che giấu hành tung.
Lục Ly đành bay với tốc độ cao nhất, rời xa lão tổ Diêm gia càng xa càng tốt, tranh thủ trong nửa canh giờ chữa lành vết thương, đồng thời che giấu hành tung ẩn nấp vào.
Lục Ly liên tục ăn mấy viên dược chữa thương hàng đầu, vết thương rốt cuộc không tiếp tục khuếch tán, bắt đầu chậm rãi khép lại. Nhưng muốn hoàn toàn khép lại phỏng chừng ít nhất cần nửa canh giờ, tức là trong nửa canh giờ này Lục Ly vẫn không thể che giấu hành tung.
Chỉ có thể trốn!
Lục Ly như một con thỏ run sợ điên cuồng trốn về phía đông bắc, mỗi cách thời gian một nén hương hắn sẽ thay đổi hướng, tránh cho lão tổ Diêm gia mở ra vực môn chặn đường ở phía trước.
Tất cả đảo của Hắc Viêm Điện đều ồn ào lên, vô số võ giả từ trong đảo nhảy vọt ra, lao đi khu vực biển bốn phương tám hướng.
Trong tay bọn họ cầm một miếng ngọc phù, bọn họ được đến mệnh lệnh rất đơn giản, trông thấy một Nhất Kiếp Thiên Thần có cánh chim màu bạc, mang mặt nạ bằng đồng xanh liền bóp nát ngọc phù.
Người người đổ xô tìm tòi!
Hắc Viêm Điện triệu tập trăm vạn võ giả phủ lên khu vực biển lân cận, mặc kệ Lục Ly bay về hướng nào đều sẽ bị võ giả phát hiện tung tích. Thông qua ngọc phù bị bóp nát, các trưởng lão Hắc Viêm Điện có thể thoải mái phán đoán ra tuyến đường Lục Ly chạy trốn.
Thập Tam trưởng lão phái ra mười mấy trưởng lão lao hướng hải đảo chặn đầu trên tuyến đường Lục Ly bay đi, bọn họ định chặn đầu Lục Ly, chỉ cần giữ chân Lục Ly một khoảng thời gian, Diêm Phượng Minh từ phía sau đuổi theo liền có thể dễ dàng chém giết Lục Ly.
Đáng tiếc Lục Ly không ngừng biến hóa tuyến đường, hơn nữa tốc độ của Lục Ly quá nhanh, trưởng lão truyền tống mấy lần sau đều không cách nào thành công chặn đường Lục Ly.
“Tiếp tục như vậy không được!”
Bay nửa canh giờ, Lục Ly đều không biết đã bay bao xa, vết thương trên người của hắn đã không chảy máu nữa, nhưng năng lượng kỳ dị còn sót lại trong thân thể của hắn.
Quan trọng nhất là hắn một đường bay qua, phát hiện bên dưới đều là võ giả, cảm giác bên dưới là một cái bàn cát, bên trong đều là hạt cát. Hành tung của Lục Ly luôn bị lộ, cường giả của Diêm gia một đường truy tung mà đến.
“Hay là xuống biển?”
Nếu xuống biển rất có thể che giấu hành tung của Lục Ly, ít nhất hiện tại thân thể của hắn đã không chảy máu nữa, nhưng tốc độ của hắn chắc chắn sẽ chậm lại nhiều. Dù sao dưới biển đều là võ giả, hắn không thể nào xông pha với tốc độ cao nhất lẩn trốn.
Còn một điều khiến Lục Ly lo lắng, năng lượng kỳ dị trong cơ thể của hắn. Những năng lượng này là một loại năng lượng độc đáo, âm hồn bất tán, thời gian ngắn rất khó xua tan.