Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2724 - Chương 2711: Phong Thủy Tốt

Bất Diệt Long Đế Chương 2711: Phong thủy tốt

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Huyết Linh Nhi luôn luôn ở bên ngoài tra xét, cũng không có bất kỳ tình huống gì phát sinh, Lục Ly đơn giản mặc kệ, tiếp tục tu luyện Thần Lực, khôi phục cơ thể yếu ớt.

Trong khoảng thời gian này luôn luôn rất bình tĩnh, cũng không có người tới gần, thậm chí bốn phía đều không có sinh linh. Lục Ly bình tĩnh tu luyện hai, ba ngày, thân thể xem như hoàn toàn khôi phục.

“Tuyệt!”

Thân thể khôi phục, cho dù có truy binh lại đây Lục Ly cũng không sợ. Hắn lại lần nữa tu luyện hai canh giờ, thế này mới hỏi thăm:

“Huyết Linh Nhi, tình huống bên dưới rốt cuộc là thế nào? Ngươi có thể nói tỉ mỉ không?”

“Thì nói hết cho chủ nhân nghe rồi.”

Huyết Linh Nhi truyền âm nói:

“Bên dưới lòng đất vạn dặm có một cung điện, bên trong có thần văn rất cường đại, cụ thể bên trong có cái gì thì ta không biết, bởi vì chưa tiến vào tra xét.”

“Được rồi, ngươi tra xét đi, cẩn thận một chút!”

Hiện giờ thực lực của Lục Ly đến trạng thái cao nhất, không sợ gì nữa, cho dù thả ra cái gì, hắn cũng có thể dựa vào cực nhanh chạy trốn.

Huyết Linh Nhi vươn ra xúc tu, bắt đầu tra xét tình huống bên dưới, Lục Ly ra Thiên Tà Châu, căng thẳng chờ đợi.

Một nén nhang sau, Huyết Linh Nhi kêu lên:

“Chủ nhân, trốn!”

Huyết Linh Nhi lấy tốc độ nhanh nhất rút về, nó vừa vào Thiên Tà Châu thì từ lòng đất truyền đến tiếng gầm gừ.

- Grào!

Tựa như lệ quỷ rống to, một tiếng rống to dẫn tới mặt đất dập dờn như sóng, hơi thở đáng sợ bạo ngược mà lại âm u lạnh lẽo theo lòng đất truyền đến, khiến Lục Ly cảm giác toàn thân lạnh lẽo thấu xương, giống như mùa đông bị người tạt một bồn nước lạnh.

- Long Dực!

Cơ hồ không có bất cứ do dự, lưng áo Lục Ly nổ tung, một đôi cánh chim xuất hiện, chân sau đạp không trung, cánh chim vỗ, thân thể vọt lên trên cao.

Bùm bùm bùm!

Sơn đông mà Lục Ly vừa ở đột nhiên nổ tung, tiếp đó một con qáui thú đen tuyền thò cái đầu to lớn ra. Cái đầu cực kỳ xấu xí, thoạt trông giống như con giòi khổng lồ, bên trên có một con mắt màu đỏ máu, mồm máu, trong miệng rộng có cái lưỡi siêu dài, miệng rộng mở phun ra từng luồng khói đen.

- Đi!

Lục Ly vội vàng thoáng nhìn, thân thể bay nhanh đi xa. Cự thú gầm rống một tiếng, cũng không có đuổi theo, mà là độc nhãn bắn ra một luồng sáng đỏ về phía Lục Ly.

Vèo!

Lục Ly thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân nhanh chóng tránh né, luồng sáng đỏ sượt qua người hắn bắn lên trời. Lục Ly không dám dừng lại, nhanh chóng rời đi.

Bay ra ra mấy vạn dặm Lục Ly mới ngừng lại, xác định con quái thú kia không có đuổi theo, thân thể của hắn bay xuống, ở giữa không trung rất dễ dàng bại lộ.

Xuống mặt đất, hắn vẫn chưa yên tâm, âm thầm đi thêm vạn dặm, xác định quái vật không có bám theo lại đây hắn mới hỏi thăm:

“Chuyện gì vậy Huyết Linh Nhi?”

“Mộ cổ!”

Huyết Linh Nhi rất chắc chắn nói:

“Bên trong là một ngôi mộ cổ, trong mộ cổ chôn một tồn tại rất đáng sợ, ta chỉ mới cảm ứng được một chút hơi thở, tuy rằng chết rồi, nhưng mà vẫn cực kỳ khủng bố. Quái vật kia phỏng chừng là người thủ hộ của mộ cổ.”

“May mắn lúc trước không đụng vào!”

Lục Ly âm thầm vui mừng, nếu lúc trước đụng vào, khi đó hắn rất yếu ớt, e rằng không chạy thoát được, chắc chắn sẽ bị quái vật giết chết.

“Đi thôi!

Lục Ly cảm giác hơi thở của quái vật kia đáng sợ còn hơn Diêm Phượng Minh, hắn không dám mơ tưởng mộ cổ nữa, dựa vào thực lực của hắn tương đương là chịu chết.

Ánh mắt của hắn nhìn lên đỉnh đầu, cau chân mày, không biết có thể bay ra không? Nếu không bay ra ngoài được thì hắn nên ời khỏi tử địa này như thế nào?

“Thử xem!”

Hắn suy nghĩ một hồi, chân đạp Tiêu Dao Bộ vọt lên cao, nhưng bay lên vạn dặm thì phát hiện bên trên có thần văn mờ nhạt. Hắn cảm giác thế giới này bị thần văn đóng kín, căn bản ra không được.

“Xông!”

Lục Ly tiếp tục bay lên trên, tốc độ giảm chậm nhiều, khi đến gần thần văn thì thân thể của hắn đột nhiên không thể nhúc nhích, thần văn ở giữa không trung thả ra uy áp, ngăn cản hắn tiến lên.

Lục Ly chỉ có thể bay xuống dưới, hắn ở trên cao xem xét bốn phía, vươn ra thần niệm quan sát tình huống bốn phía. Xem một lúc, hắn phát hiện bên dưới toàn là núi, không có gì cả.

Vèo!

Lục Ly bay xuống, chọn đại một con đường đi, khắp nơi một mảnh tĩnh mịch, đất cằn sỏi đá, không có bất cứ sinh cơ.

“Đây là?”

Tiến lên nửa canh giờ, Lục Ly đột nhiên phát hiện đằng trước có một thứ sáng lấp lánh, hắn tới gần sau mới phát hiện là bộ xương. Một khúc xương đùi tỏa thần quang hoàng kim, mặt trên còn có thần văn dày đặc.

“Chân của người này từng tu luyện!”

Lục Ly từng thấy loại xương cốt này trong Tiên Cung, Phó công tử cố ý để lại cho mọi người, nhưng xương đùi này mạnh hơn xương tay trong Tiên Cung, thần văn ở bên trong càng thêm dày đặc.

“Người này chết đi bao nhiêu năm rồi?”

Lục Ly nhìn thấy những khúc xương khác đều phong hóa, người này nếu có thể tu luyện xương đùi thành như vậy thì nhất định là cường giả. Phần xương khác trên người đều phong háo thì phỏng chừng chết đi ít nhất mấy vạn năm.

“Không gian giới chỉ bị hủy!”

Lục Ly ở bên cạnh nhìn thấy vài mảnh nhỏ, hẳn là mảnh vụn của không gian giới chỉ, còn có mảnh vụn của chiến giáp. Hắn âm thầm ngạc nhiên nghi ngờ, rốt cuộc là loại người nào đánh chết người này? Ngay cả chiến giáp, không gian giới chỉ đều chấn vỡ.

Lục Ly tháo khúc xương đùi kia ra, tùy tay ném vào trong Thần Sơn, kêu Huyết Linh Nhi nghiên cứu. Hắn không hiểu thần văn, khúc xương này cùng lắm sánh bằng Thần Binh, tự hắn không lần mò ra cái gì.

“Ưm, chủ nhân, thần văn trên xương cốt này rất cường đại.”

Huyết Linh Nhi truyền âm ra:

“Khúc xương này quá quan trọng với ta, ta có thể cảm ngộ nhiều thứ ở bên trong.”

“Hữu dụng thì tốt rồi!”

Lục Ly gật đầu nói:

“Ngươi tăng nhanh tốc độ tham ngộ đi, nếu có thời gian hãy luyện hóa hạt châu cướp của Trương Thiên Hạo.”

Hạt châu kia có thể thả ra quỷ ảnh rất khủng bố, nếu như có thể luyện hóa sẽ là một món bí bảo, có thể giết địch.

Lục Ly đi tiếp, không lâu sau lại lại lần nữa phát hiện một ít hài cốt. Đáng tiếc những xương cốt này đều bị chấn nát, không có bất cứ báu vật, cũng không xuất hiện xương có thần văn.

Bình Luận (0)
Comment