Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Quan tài cổ thanh đồng chớp mắt tỏa sáng chói lòa, một luồng hơi thở siêu khủng bố từ trong quan tài khuếch tán ra.
Oong!
Từng dải sáng bay ra chiếu sáng nguyên cung điện ngầm, tuy Lục Ly đã lao lên mặt đất nhưng vẫn cảm thụ được hơi thở khủng bố đó, cảm giác giống lúc hắn ở Phàm Nhân Giới, lần đầu tiên đối diện Thần Thi.
Tàn hồn của Diêm Phượng Minh hoàn toàn tiêu tan, quỷ ảnh cùng Huyết Linh Nhi sớm rút đi, cho nên cũng không bị bất cứ thương tổn gì. Qua khoảng một nén hương, hơi thở bên dưới dần tiêu tan, Lục Ly không dám mạo muội xuống dưới, lại đợi nửa canh giờ, mãi đến khi bên dưới không có bất cứ động tĩnh, hắn mới lại lần nữa lao vào cung điện ngầm.
“Trong quan tài cổ này chôn cường giả cấp bậc gì? Chẳng lẽ là tồn tại cường đại của Tam Trọng Thiên?”
Nhìn quan tài cổ thanh đồng, Lục Ly âm thầm cảm khái, đã chết nhiều năm như vậy, chỉ riêng là thần văn trong quan tài cổ đã có thể tổn hại nặng một Tam Kiếp đỉnh phong, Thiên Tà Châu Diêm Phượng Minh bị thương nặng như vậy chắc vì chạm vào quan tài cổ.
Trong quan tài cổ này tuyệt đối có chí bảo, không nói đến thi thể của chí cường giả chôn trong quan tài cổ là chí bảo, có lẽ nguyên bộ xương đều là Thần Binh lợi khí.
Đương nhiên, Lục Ly chỉ suy nghĩ vậy thôi, hắn không hy vọng xa vời có thể mở ra quan tài cổ chiếm lấy chí bảo ở bên trong, hắn có thần thiết và thần dịch đã đủ thỏa mãn.
Quỷ ảnh bị Lục Ly thu vào, cắn nuốt một ít tàn hồn của Diêm Phượng Minh, dường như quỷ ảnh mạnh lên một chút. Lục Ly không chắc lắm. Huyết Linh Nhi từ lòng đất chui về, bắt đầu tra xét thần văn trên quan tài cổ.
Lục Ly ngồi xếp bằng ở một góc yên lặng chờ đợi, xem Huyết Linh Nhi có thể phá vỡ tuyệt sát thần văn trên truyền tống tế đàn được không, có thể an toàn mở ra truyền tống tế đàn không.
“Trên nắp quan tài cổ có một truyền tống tế đàn? Chẳng lẽ là một loại bảo hộ của chủ nhân quan tài cổ. Nếu có người phá giải thần văn, muốn mở ra quan nắp quan tài thì truyền tống tế đàn tự động mở ra, truyền tống người đi? Khiến người vĩnh viễn không có biện pháp mở ra nắp quan tài?”
Lục Ly âm thầm suy xét, chủ nhân của quan tài cổ tâm tư tỉ mỉ, vì bảo chứng chính mình sau khi chết không bị quấy rầy nên đã tốn nhiều tâm tư.
Lục Ly lấy ra thần dịch tu luyện Thần Lực, thần thiết quá biến thái, hắn cảm giác chưa hoàn toàn thúc đẩy thần thiết, tất cả Thần Lực trong thần thiết sắp hết. Hắn phải lập tức bổ sung một ít Thần Lực, nếu không thì lần sau không thể vận dụng thần thiết.
Tu luyện Thần Lực hai ngày, Thần Lực trong cơ thể Lục Ly vô cùng hùng hậu mà bên Huyết Linh Nhi còn chưa có tin tức, Lục Ly không kiềm được truyền âm hỏi thăm.
Huyết Linh Nhi giải thích:
“Thần văn ở đây rất huyền diệu phức tạp, vượt qua nhận tri trước kia của ta, có lẽ ta năng cần một khoảng thời gian tham ngộ, phỏng chừng ít nhất một tháng. Đến lúc đó còn chưa chắc có thể phá giải tuyệt sát thần văn, thật ra... Chủ nhân, ta có một kiến nghị, ngươi có thể cứng rắn xông.”
“Cứng rắn xông?”
Lục Ly nheo mắt, có tuyệt sát thần văn mà cứng rắn xông thì là ông cụ treo cổ, chê sống lâu sao?
Huyết Linh Nhi sẽ không hại hắn, nó truyền âm như vậy tất nhiên có ẩn ý.
Óc Lục Ly lóe tia sáng, hỏi:
“Ý của ngươi là... khiến ta dùng thần thiết mở đường ngăn tuyệt sát thần văn, cưỡng bức truyền tống đi?”
“Đúng rồi!”
Huyết Linh Nhi giải thích rằng:
“Thần thiết rất cường đại, hơn nữa là chí bảo mà chủ nhân mộ cổ để lại, hẳn là có hy vọng rất lớn chống đỡ lao ra được. Nhưng chủ nhân khoan gấp, để ta tham ngộ thử, nếu như có thể phá vỡ tuyệt sát thần văn thì càng tốt.
“Được!”
Lục Ly nhẹ gật đầu, tính toán thời gian, hắn quyết định đợi một tháng. Nếu một tháng sau Huyết Linh Nhi còn không có hy vọng phá vỡ, vậy hắn liều mạng xông vào một lần.
Trong tay hắn lóe tia sáng, thần dịch, thần thiết xuất hiện. Lục Ly ngẫm nghĩ, bay ra địa cung, đến hoang dã trên mặt đất, hắn muốn lại lần nữa thúc đẩy thần thiết, cảm thụ uy lực của nó.
Oong!
Lục Ly vận dụng Thần Lực thúc đẩy mấy thần văn trên thần thiết, thần thiết rung lên, sau đó Thần Lực trong người Lục Ly điên cuồng chảy vào thần thiết, thần thiết chủ động hấp thu Thần Lực của hắn.
“Cái này...”
Lục Ly phát hiện hắn mấy ngày này tu luyện nhiều Thần Lực như vậy chớp mắt bị hút hết, thần thiết tỏa sáng chói lòa, từng luồng hơi thở hùng hồn đáng sợ bộc phát ra.
Lục Ly cảm giác trong thần thiết dâng trào năng lượng hùng dũng, hắn không kiềm được ném thần thiết ra, đánh hướng ngọn núi to lớn phương xa.
Vèo!
Thần thiết ánh sáng chợt lóe, thoáng chốc lướt qua nghìn dặm đập vào ngọn núi lớn phía xa, sau đó xuất hiện cảnh tượng khiến Lục Ly rung động.
Ầm ầm ầm!
Nguyên bụng núi lớn đột nhiên biến thành bột mịn, tiếp đó núi lớn sụp đổ, những đá núi chạm vào dải sáng từ thần thiết đều bị nghiền thành phấn, khói bốc lên ngùn ngụt, che trời lấp đất. Chờ khói bụi tán đi, Lục Ly phát hiện núi lớn phạm vi hơn mười dặm biến mất, thành đất bằng.
- Biến... thái!
Lục Ly hơn nửa ngày mới phun ra này hai chữ, quan trọng nhất là, hắn cảm giác Thần Lực của mình chưa thể hoàn toàn thúc đẩy thần thiết đạt đến trạng thái uy lực mạnh nhất.
Trong thân thể của hắn đã không có một chút Thần Lực, thần thiết không có hấp thu cú đủ Thần Lực, cho nên không thể thả ra uy lực lớn nhất.
- Đây còn là mảnh nhỏ Thánh Binh sao.
Lục Ly không biết dùng ngôn ngữ gì biểu đạt rung động thể xác và tinh thần, mảnh nhỏ mà đã như vậy, nếu là một món Thánh Binh nguyên vẹn, đừng nói là hắn, dù là Diêm Phượng Minh đều không cách nào hoàn toàn thúc đẩy.
Lục Ly tu luyện Thần Lực hai ngày, Thần Lực trong Thần Đan vô cùng hùng hậu nhưng không đủ để hoàn toàn thúc đẩy mảnh nhỏ Thánh Binh, từ đó suy đoán cần Thần Lực thúc đẩy Thánh Binh sẽ là số lượng khổng lồ cỡ nào.
Thánh Binh là binh khí của Thánh Hoàng, vậy Thánh Hoàng cường đại đến mức nào? Quả thực không cách nào tưởng tượng, vượt qua nhận tri của Lục Ly.