Lục Ly không vội vạch trần, mà là truyền âm cho Huyết Linh Nhi:
“Huyết Linh Nhi, trong mộ cổ có truyền tống tế đàn sao? Có truyền tống tế đàn bị thần văn che giấu không?”
“Thần văn bên trong quá phức tạp, để ta nghĩ.”
Huyết Linh Nhi có chút không xác định, nó trầm ngâm giây lát nói:
“Ngay lúc đó không dám tùy ý tra xét, có lẽ có truyền tống tế đàn, ta cần lại lần nữa đi tra xét rõ ràng, nhưng bên kia có quái thú thủ mộ.”
“Ừm, con quái thú kia hẳn là bị Diêm Phượng Minh giết!”
Lục Ly truyền âm một câu, dặn dò:
“Lát nữa ngươi hãy đi tra xét một phen.”
Lục Ly nhìn tàn hồn của Diêm Phượng Minh ở phương xa, hỏi:
- Lão quỷ, có gì đó sai sai. Trong mộ cổ có một con quái thú cường đại, chúng ta vào đó có khác gì chịu chết?
“Hừ, con quái thú kia bị ta giết!”
Diêm Phượng Minh truyền âm nói:
“Nếu không phải chém giết con quái thú kia thì ta sẽ bị thương nặng như vậy? Ta cũng không đến mức bị ngươi giết chết rồi!”
- Tốt.
Trong lòng Lục Ly nắm chắc, hắn không biết trong mộ cổ có truyền tống tế đàn hay không, nhưng có thể xác định Diêm Phượng Minh muốn mượn tuyệt sát thần văn hố chết hắn.
Nhưng Diêm Phượng Minh không biết Lục Ly có mị linh kỳ dị như Huyết Linh Nhi, trong mộ cổ có tuyệt sát thần văn nào thì Huyết Linh Nhi rõ như lòng bàn tay.
Bởi vậy nên Lục Ly không vội sai khiến quỷ ảnh cắn nuốt tàn hồn của Diêm Phượng Minh, đương nhiên hắn cũng không lơ là, luôn luôn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân cảm ứng tình huống bốn phía.
Cứ như thế một đường bay đi, bay hai ngày ba đêm rốt cuộc đến gần mộ cổ. Lục Ly cách mộ cổ nghìn dặm thì dừng, còn bay xuống.
Tàn hồn của Diêm Phượng Minh truyền âm hỏi:
“Sắp đến nơi rồi, tại sao ngươi dừng lại?”
Lục Ly phớt lờ Diêm Phượng Minh, truyền âm cho Huyết Linh Nhi:
“Huyết Linh Nhi, thả ra xúc tu đi mộ cổ thử.”
Xúc tu của Huyết Linh Nhi từ trong người Lục Ly chui xuống dưới đất, Diêm Phượng Minh chỉ còn lại tàn hồn, tự nhiên không tra xét được.
Lục Ly chờ giây lát mới nói:
- Ta mệt mỏi, trước nghỉ ngơi một lúc rồi đi mộ cổ.
Diêm Phượng Minh không có biện pháp, chỉ có thể lơ lửng ở giữa không trung chờ đợi. Đúng là Diêm Phượng Minh muốn tưởng lợi dụng tuyệt sát thần văn hố chết Lục Ly. Lục Ly không đi vào mộ cổ thì Diêm Phượng Minh không có cách nào, hắn không dám nóng vội, sợ dẫn tới Lục Ly cảnh giác.
Xúc tu của Huyết Linh Nhi kéo dài mấy nghìn dặm, dễ dàng đâm vào trong mộ cổ, giây lát sau truyền âm đáp lại:
“Chủ nhân, giòi thủ mộ trong mộ cổ quả nhiên bị chấn giết, hiện tại tỏg mộ cổ rất an toàn.”
Lục Ly truyền âm:
“Tốt, ngươi tiếp tục tra xét, nhìn xem có thần văn truyền tống không.”
Xúc tu của Huyết Linh Nhi đều rút lại, rời khỏi người Lục Ly.
Lục Ly ăn hai viên đan dược, bay lên nói
- Đi thôi.
Diêm Phượng Minh ở đằng trước dẫn đường, mang theo Lục Ly bay đến gần mộ cổ, bên này đầy rẫy dấu vết chiến đấu, núi vỡ nát, đất vỡ ra, một mảnh hoang tnà.
Diêm Phượng Minh tìm được hố đất kia, bay xuống trước. Lục Ly không sợ Diêm Phượng Minh truyền tống đi, Huyết Linh Nhi đang ở trong mộ cổ, có bất cứ gió thổi cỏ lay đều sẽ truyền âm cho hắn.
Lục Ly không nhanh không chậm theo vào, Diêm Phượng Minh đã bay vào trong mộ cổ, đang lơ lửng ở giữa không trung, cách quan tài cổ không xa.
“Lối ra ở trong quan tài cổ!”
Chờ Lục Ly bay vào, Diêm Phượng Minh truyền âm nói
“Ngươi chỉ cần làm theo cách ta dạy, mở ra quan tài cổ, bên trong còn có một con đường, hơn nữa bên trong còn có chí bảo!”
- Ha ha!
Lục Ly bật cười lạnh lẽo, Diêm Phượng Minh thật sự xem hắn là đồ ngốc? Phạm vi mấy trượng quanh quan tài cổ đều là tuyệt sát thần văn, chỉ cần tới gần, Lục Ly sẽ bị giết ngay.
Oong!
Lục Ly thúc đẩy Quỷ Châu, một quỷ ảnh gào thét mà ra, Lục Ly khống chế quỷ ảnh bay hướng tàn hồn của Diêm Phượng Minh.
Tàn hồn của Diêm Phượng Minh lộ vẻ kinh hoàng, lập tức truyền âm hỏi:
“Tiểu tử, ngươi muốn làm cái gì?”
- Tiễn ngươi lên đường!
Lục Ly mặt không cảm xúc nói:
- Vốn ta cho rằng ngươi thật sự biết lối ra tại ở đâu, không ngờ ngươi xem ta như đồ ngốc đùa giỡn, nếu ngươi không có giá trị, vậy hãy làm chất dinh dưỡng cho quỷ ảnh đi.
“Không, nơi này thật sự là lối ra!”
Tàn hồn của Diêm Phượng Minh không ngừng bị cắn nuốt, hắn hoảng loạn truyền âm nói:
“Tiểu tử, lão phu không có lừa ngươi, lão phu có chút nghiên cứu về thần văn, trong quan tài cổ này tuyệt đối có lối ra!”
“Ủa?”
Vào thời khắc này, Huyết Linh Nhi phát ra truyền âm kinh ngạc:
“Chủ nhân, quan tài cổ này thật sự có truyền tống tế đàn, nhưng không phải bên trong mà là trên nắp quan tài, bị tuyệt sát thần văn che giấu.”
“Thật sự có hả?”
Lục Ly ánh mắt tràn ngập kinh ngạc, nhưng không ngăn cản quỷ ảnh cắn nuốt Diêm Phượng Minh, hắn căn bản không định bỏ qua cho tàn hồn của Diêm Phượng Minh.
Còn về làm sao ra ngoài? Tạo nghệ về thần văn của Huyết Linh Nhi tuyệt đối mạnh hơn Diêm Phượng Minh, Diêm Phượng Minh đã mất đi giá trị.
“Tiểu tử!”
Tàn hồn của Diêm Phượng Minh càng lúc càng yếu ớt, hắn lại lần nữa truyền âm nói:
“Được rồi, vừa rồi đúng là ta lừa gạt ngươi, truyền tống tế đàn ở trên nắp quan tài cổ, mặt trên có tuyệt sát thần văn. Nếu không có ta chỉ điểm, ngươi tuyệt đối không cách nào phá giải thần văn, ngươi cả đời sẽ bị nhốt chết ở bên trong. Mau khiến thứ quỷ này dừng lại, tàn hồn của ta sắp tan biến!”
- Ha ha, ngươi hiện tại biết nói thật lòng?
Lục Ly thản nhiên liếc tàn hồn của Diêm Phượng Minh, vẫn không khiến quỷ ảnh dừng lại, hắn phất tay nói:
- Diêm lão quỷ, ngươi yên tâm đi đi, ta sẽ nghĩ biện pháp ra ngoài, không cần ngươi bận tâm.
“Đây là ngươi ép ta!”
Trong tàn hồn của Diêm Phượng Minh lộ ra một chút lệ khí, tàn hồn chợt lóe lao về phía quan tài cổ. Lục Ly luôn luôn thúc đẩy Đại Đạo Chi Ngân sớm có cảm ứng, Long Dực sau lưng vỗ cánh, hắn lao lên hố đất, truyền âm cho Huyết Linh Nhi:
“Huyết Linh Nhi, lùi, lão định xúc động thần văn trong quan tài cổ!”
Khi Lục Ly nhắc nhở, Huyết Linh Nhi liền rút đi, Diêm Phượng Minh sót lại một chút tàn hồn xông vào quan tài cổ.