Bị một Tam Kiếp đỉnh phong áp sát, nếu một đấm đánh trúng đầu thì Lục Ly tin tưởng đầu sẽ nháy mắt nổ tung. Trong đầu hắn điên cuồng chuyển động, trong lòng rít gào với Huyết Linh Nhi:
“Huyết Linh Nhi, nếu ngươi còn chưa thể luyện hóa thần thiết thì ta sẽ chết ngay bây giờ!”
“Chủ nhân, luyện hóa xong rồi!”
Một xúc tu nhanh như tia chớp từ trong Thiên Tà Châu vươn ra đâm vào linh hồn của Lục Ly, Huyết Linh Nhi truyền đến một tin tức, cùng lúc đó, trong Thần Sơn lóe tia sáng, thần thiết bay ra.
“Tuyệt!”
Trong tích tắc Lục Ly chỉnh lý sơ tin tức Huyết Linh Nhi truyền lại, hắn chộp lấy thần thiết, Thần Lực điên cuồng rót vào, thúc đẩy một thần văn ở bên trong.
- A...
Khi Lục Ly thúc đẩy thần văn đó thì cảm giác thần thiết bỗng biến thành cái hang không đáy, Thần Lực trong người mất kiểm soát điên cuồng tuôn vào thần thiết, trong khoảnh khắc, Thần Lực trong cơ thể Lục Ly bị rút cạn sạch.
Oong!
Khoảnh khắc này, thần thiết lóe tia sáng yếu ớt, một thần uy hùng hồn từ trong thần thiết truyền ra, khiến Diêm Phượng Minh đến gần thầm kinh hãi.
Chỉ riêng là một chút thần uy, lại khiến Diêm Phượng Minh cảm giác đối diện một vị chí cường giả của Tam Trọng Thiên, hắn nhìn đăm đăm thần thiết, khóe miệng hơi run run, phát ra một chút âm rung:
- Không lẽ đây là... mảnh nhỏ Thánh Binh?
Diêm Phượng Minh từng đi Tam Trọng Thiên, ở bên kia mấy vạn năm, có thể nói thấy rộng biết nhiều. Tuy rằng hắn chưa từng gặp mảnh nhỏ Thánh Binh, nhưng giờ phút này đối diện thần thiết này thì mơ hồ có loại cảm giác, đây là mảnh nhỏ Thánh Binh.
- Chết!
Diêm Phượng Minh đã lao đến gần Lục Ly, nhiều Hư Không Trùng chui vào người, hắn biết lần này là cơ hội cuối cùng của mình. Diêm Phượng Minh bất chấp tất cả, gầm rống một tiếng, đánh ra Thiên Đạo Quyền hung hăng đấm về phía Lục Ly.
- Để coi ai chết!
Lục Ly huơ thần thiết chém mạnh, thần thiết va chạm với nắm tay của Diêm Phượng Minh.
Thần thiết và nắm đấm sắt đụng mạnh vào hau, vang tiếng nổ trầm đục, không có tiếng xương vỡ như trong tưởng tượng của Lục Ly, cánh tay của Diêm Phượng Minh bị chấn thành bột mịn, thân thể của hắn cũng bị chấn bay ra.
- A...
Lục Ly trơ mắt nhìn Diêm Phượng Minh bị đánh bay, tiếp đó thân thể của Diêm Phượng Minh nứt ra nhiều cái khe, giống như vỏ trứng gà từ từ vỡ.
Trong một con mắt của Diêm Phượng Minh tràn ngập hoảng sợ, trong miệng lại lần nữa phun ra bốn chữ:
- Mảnh... nhỏ... thánh... phẩm!
Bùm!
Cơ thể Diêm Phượng Minh chia năm xẻ bảy, một u hồn chui ra từ đầu của hắn, đó là một người tí hon màu đen. Người tí hon bay đi, định trốn đi xa.
- Tàn hồn?
Lục Ly mắt sáng ngời, Quỷ Châu trong tay lóe tia sáng, một quỷ ảnh bay ra khỏi cơ thể rách nát của Diêm Phượng Minh, lao hướng người tí hon màu đen. Tốc độ của quỷ ảnh nhanh hơn nhiều, thoáng chốc bắt kịp, cuốn lấy người tí hon màu đen.
Bị quỷ ảnh bao phủ, người tí hon màu đen không tốn được nữa, từng đợt dao động không gian khuếch tán ra, Lục Ly nhận một truyền âm:
“Tiểu tử, ta đã chết rồi, ngươi không chịu bỏ qua cho tàn hồn của ta sao?
Lục Ly lạnh lùng nói:
- Ngươi chết rồi còn giữ tàn hồn lại làm gì? Chẳng lẽ ngươi còn có thể khởi tử hồi sinh?
Tuyệt đối không thể để tàn hồn chạy mất, nếu không thì việc hắn có được mảnh nhỏ Thánh Binh sẽ truyền ra, phỏng chừng cường giả toàn bộ Nhị Trọng Thiên đều sẽ truy sát hắn.
Tàn hồn Diêm Phượng Minh muốn bỏ chạy tự nhiên là có mục đích riêng. Thứ nhất là muốn báo cho người của Hắc Viêm Điện về mảnh nhỏ Thánh Binh. Thứ hai là báo về việc mộ cổ, và muốn che chở người của mạch bọn họ, dù sao ngày nào tàn hồn của hắn chưa tan biến thì mạch bọn họ vẫn xem như có núi dựa.
Quỷ ảnh bắt đầu cắn nuốt tàn hồn của Diêm Phượng Minh, trong lòng hắn kinh hãi, cắn răng lại lần nữa truyền âm:
“Tiểu tử, để lại tàn hồn của ta, ta mang ngươi ra ngoài, nếu không thì ngươi vĩnh viễn không tìm được lối ra.”
Lục Ly động lòng, nếu Diêm Phượng Minh có thể mang theo hắn tìm được lối ra thì tốt, hắn suy nghĩ một hồi rồi bảo:
- Được, ngươi dẫn đường đi.
Lục Ly khống chế quỷ ảnh thu về, tàn hồn Diêm Phượng Minh không nói không rằng hóa thành một luồng sáng bay hướng phương xa, tốc độ có thể so sánh Tam Kiếp hậu kỳ, tốc độ chậm hơn ban đầu nhiều.
“Đi!”
Lục Ly biết Diêm Phượng Minh chắc chắn cố ý thả chậm tốc độ, phỏng chừng đợi đến lối ra sẽ nháy mắt tăng lên tốc độ chạy trốn. Hắn cũng không chọc thủng, lắc người thu không gian giới chỉ của Diêm Phượng Minh, không nhanh không chậm đi theo.
Hắn ăn mấy viên dược chữa thương cùng một giọt thần dịch, vừa rồi thúc đẩy thần thiết đã hút hết Thần Lực của hắn, nếu không tu luyện ra một ít Thần Lực thì hắn khó bay.
Lục Ly một đường khôi phục tình trạng vết thương, tàn hồn của Diêm Phượng Minh không truyền âm nữa, lặng yên bay xa. Diêm Phượng Minh và Lục Ly đều có tính toán riêng, hai người dọc đường đi kỳ dị rất là hài hòa.
Lục Ly biết chắc chắn tàn hồn của Diêm Phượng Minh có quỷ kế, nhưng hiện tại hắn cũng không tiện vạch ra, dù sao cần Diêm Phượng Minh mang theo đi tìm lối ra.
Nửa ngày sau, Lục Ly lành vết thương rất nhiều, hắn nhìn tuyến đường, bỗng cau mày. Lục Ly cảm giác cảnh vật bốn phía có chút quen mắt, dường như bay hướng mộ cổ ngầm?
“Không lẽ tên già này định nhờ cậy tuyệt sát thần văn của mộ cổ hố chết ta?”
Lục Ly âm thầm đề phòng, có lẽ Diêm Phượng Minh căn bản không nghĩ đến việc tốn về, chỉ muốn kéo Lục Ly cùng chết?
Lại bay vài canh giờ, Lục Ly xác định là bay hướng mộ cổ, hắn lạnh giọng mở miệng nói:
- Lão quỷ, ngươi đi tuyến đường hơi sai thì phải? Đây là bay hướng mộ cổ mà?
- Lối ra ở gần đó!
Diêm Phượng Minh truyền âm:
“Trong mộ cổ có một lối ra, nhưng bị thần văn cường đại che giấu, lát nữa ngươi làm theo chỉ thị của ta là có thể phá vỡ thần văn, mở ra lối ra!”
“Lão quỷ này quả nhiên muốn hố chết ta!”
Trong lòng Lục Ly cười lạnh, Diêm Phượng Minh cho rằng chính mình không biết tình huống trong mộ cổ sao? Lừa chính mình đụng chạm tuyệt sát thần văn, tiếp đó nháy mắt bị đánh chết?