Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Con ngươi Lục Ly hơi chuyển, nhìn Doãn Thanh Ti nói:
- Doãn tiểu thư, ngươi nói khâm phục ta nên tiến đến kết bạn với ta, nhưng vẫn mang khăn che mặt, như vậy không tốt lắm? Có thể cho Lục mỗ nhìn thấy gương mặt thật của ngươi không?
- Ha !
Rất nhiều người trong sân cảm thấy vui mừng, trong mắt một vài công tử càng loé lên ánh sáng lấp lánh, ngoài Vân Khai Nguyệt có lẽ chưa có ai nhìn thấy gương mặt thật của Doãn Thanh Ti, không nghĩ tới Lục Ly lại đưa ra yêu cầu như thế, khiến mọi người cũng có thể nhìn no mắt.
Doãn Thanh Ti chưa nói chuyện, không ngờ Vân Khai Nguyệt đã chủ động đứng ra nói chuyện:
- Sát Thần, nếu Doãn tiểu thư đã che mặt, khẳng định có chỗ khó xử, ngươi không nên làm nàng khó xử?
- Chuyện này có cái gì khó xử?
Lục Ly phản đối nói:
- Chẳng lẽ kết giao bạn bè không nên lấy sự chân thành ra đối đãi sao? Ta không biết gương mặt thật của Doãn tiểu thư, về sau gặp phải cũng không biết, như thế làm sao có thể gọi là bằng hữu chứ?
- Đúng vậy!
Doãn Thanh Ti phất tay ngăn cản Vân Khai Nguyệt nói tiếp, nàng gật đầu nói:
- Sát Thần nói không sai, là Thanh Ti sơ ý.
Nói xong Doãn Thanh Ti vươn một tay ra, chậm rãi nhấc khăn che mặt lên, để lộ ra một gương mặt tuyệt mỹ, nàng nhìn chằm chằm Lục Ly mỉm cười nói:
- Sát Thần, như này đã được chưa?
- Ồ…
Trong mắt rất nhiều công tử đều lộ ra hào quang nóng rực, Doãn Thanh Ti lớn lên quá tinh xảo, khuôn mặt quả thực là hoàn mỹ vô khuyết, ban đầu không thấy được, không cảm thấy khí chất quá xuất chúng. Giờ phút này nhìn thấy, phối hợp khí chất của nàng, làm cho người ta có một loại cảm giác ung dung tôn quý, thuần khiết hoàn mỹ, tư dung khí độ còn hơn Quỳnh tiểu thư một tia, thoáng cái trở thành tiêu điểm trong sân, cảm giác toàn bộ đại điện đều xinh đẹp hơn vài phần.
- Không phải!
Sau khi Lục Ly nhìn thấy cặp mắt kia của Doãn Thanh Ti, hai mắt hơi ảm đạm đi xuống, hắn có thể khẳng định trăm phần trăm Doãn Thanh Ti này không phải cô gái mù. Cho dù là ngụy trang chi thuật nghịch thiên, cũng không thể che giấu trực giác của hắn.
Trực giác của hắn nói cho hắn biết, cô gái này và cô gái mù tuyệt đối là hai người, diện mạo không giống nhau, khí chất hoàn toàn không giống nhau, thói quen động tác không giống nhau.
Quan trọng nhất chính là trong mắt cô gái này có ánh sáng lưu chuyển, mang theo một tia nghịch ngợm và vũ mị, đây tuyệt đối không phải khí chất của cô gái mù.
Còn một điểm nữa, nếu là cô gái mù mà nói, giờ phút này đối diện với hắn, khẳng định sẽ có một tia cảm xúc dao động, khó có thể che giấu, để lộ một chút manh mối. Nhưng cô gái này không có, ngược lại từ trong mắt nàng thấy được một tia tò mò, điều này nói rõ nàng thực sự không biết hắn.
Doãn Thanh Ti nhìn thấy vẻ ảm đạm trong mắt Lục Ly, nàng khẽ mở môi nói:
- Ta thấy Sát Thần vừa nhìn thấy khuôn mặt ta liền có một ít thất vọng? Chẳng lẽ Sát Thần cho rằng khuôn mặt Thanh Ti không đáng nhìn?
Lục Ly híp mắt nhìn Doãn Thanh Ti một cái, hắn hơi suy nghĩ nói:
- Không phải, dung nhan Doãn tiểu thư là tuyệt thế, cho do dùng lời nói cũng không thể tả hết vẻ đẹp của ngươi. Chỉ là… Ta vốn cho rằng Doãn tiểu thư là một người bạn cũ của ta, hiện tại xem ra là ta nhận sai người, cho nên hơi có chút tiếc nuối.
- Ồ?
Trong mắt Doãn Thanh Ti loé lên ánh sáng, xinh đẹp không gì sánh được, khóe miệng nàng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Xem ra địa vị người bạn cũ kia ở trong lòng Sát Thần rất cao, nên mới khiến ngươi không thể quên như thế.
Lục Ly cười nhạt, không giải thích nhiều lắm, hắn cầm một vò rượu lên nói:
- Doãn tiểu thư, tại hạ có chút việc phải đi trước, ta tự phạt một vò tạ lỗi!
Nói xong hắn ngửa đầu lên uống, sau khi uống một hơi cạn sạch, liền chắp tay rời đi, thoạt nhìn có chút vô tình, khiến rất nhiều công tử sinh ra tâm bất mãn.
Lục Ly không thèm để ý, hắn tới nơi này chủ yếu là vì kiểm chứng Doãn Thanh Ti này có phải cô gái mù hay không, nếu không phải hà tất gì hắn phải lãng phí thời gian ở đây?
Đám công tử tiểu thư này đánh giá hắn như thế nào, quan trọng lắm sao? Hắn và Vân Khai Nguyệt sắp phải phân rõ sinh tử, hơn nữa đại đa số công tử tiểu thư ở đây đều chướng mắt hắn, hoặc là không muốn kết bạn với hắn, hắn ở lại có ý nghĩa gì?
- Có cá tính!
Doãn tiểu thư nhìn bóng dáng Lục Ly rời đi, trong miệng nhẹ lẩm bẩm vài câu, thanh âm vô cùng nhỏ, nhưng vẫn khiến Vân Khai Nguyệt ở bên cạnh nghe được.
Trong con ngươi Vân Khai Nguyệt chợt lóe sát ý, thế nhưng lập tức thu liễm, hắn cầm chén rượu lên nói:
- Doãn tiểu thư, nào, Khai Nguyệt kính ngươi một ly, cảm ơn ngươi nể mặt!
- Vân công tử đừng hiểu lầm!
Doãn tiểu thư không có uống rượu, lạnh nhạt liếc Vân Khai Nguyệt một cái, nhẹ giọng nói:
- Vừa rồi ta đã nói, ta tới đây là vì Địa Ngục Sát Thần, nếu hắn đi rồi, Thanh Ti cũng cáo từ!
Nói xong, Doãn Thanh Ti trực tiếp đứng dậy, che mặt đi ra phía ngoài…
Thanh âm Doãn Thanh Ti không nhỏ, nhưng toàn trường đều nghe được, mọi người ngạc nhiên nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng Doãn Thanh Ti nhẹ nhàng rời đi, và Vân Khai Nguyệt vẫn đang bưng rượu lộ vẻ xấu hổ …
- Phanh!
Sau khi Doãn Thanh Ti đi ra ngoài, Vân Khai Nguyệt nhìn thấy vô số ánh mắt hướng về phía hắn, lập tức thẹn quá thành giận đập mạnh chén rượu trên mặt đất.
- Bang !
Chén rượu chia năm xẻ bảy, toàn trường vốn đang có chút ồn ào, thoáng cái trở nên tĩnh mịch. Mọi người nhìn Vân Khai Nguyệt tức giận đến mức trong mắt bốc hỏa, trên người cuồn cuộn sát khí, thì đều có loại cảm giác không thở nổi.
Không ngờ Doãn Thanh Ti không nể mặt như thế?
Mọi người đều là công tử tiểu thư hào môn, đều rất chú trọng thể diện, không đến vạn bất đắc dĩ sẽ không xé rách mặt, lưu lại cho đối phương một đường sống. Nhưng Doãn Thanh Ti không lưu lại một đường sống nào, đánh thẳng vào mặt Vân Khai Nguyệt.
Trái lại thái độ của nàng đối với Lục Ly lại là một trời một vực, chuyện này cũng khó trách Vân Khai Nguyệt nổi trận lôi đình, không áp chế được lửa giận trong lòng.