Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Công tử!
Một nén nhang sau, một vị trưởng lão Thánh Nguyên Điện bước nhanh đến bên cạnh Vân Khai Nguyệt, nói nhỏ vào tai hắn:
- Công tử, Doãn tiểu thư tới!
- Doãn tiểu thư?
Ánh mắt Lục Ly trở nên sáng ngời, quả nhiên cô gái che mặt kia là đệ nhất Thiên Tài Bảng, Doãn Thanh Ti. Hắn ngồi thẳng người, ánh mắt trở nên lấp lánh có thần, nhìn chằm chằm cổng lớn.
Rất nhiều người cũng đã nhận ra, dồn dập liếc mắt, Vân Khai Nguyệt đứng dậy đi tới cổng lớn đón chào, một lát sau hắn và một vị tiểu thư dắt tay nhau mà đến.
- Chư vị!
Vân Khai Nguyệt lộ vẻ tươi cười, vẫy tay để toàn trường yên tĩnh lại, trịnh trọng nói:
- Xin long trọng giới thiệu với mọi người một người, vị này chính là tiểu thư Doãn Thanh Ti xếp hạng thứ nhất Thiên Tài Bảng!
- Xôn xao !
Trong sân lập tức náo nhiệt, tuy lúc trước có rất nhiều đồn đãi, nhưng đây là lần đầu tiên được chứng thực, đệ nhất Thiên Tài Bảng chính là một loại vinh quang, càng không nói đến Doãn Thanh Ti đã xông qua tầng thứ năm Thánh Nguyên Tháp.
Chỉ tiếc Doãn Thanh Ti vẫn che mặt, chuyện này làm cho mọi người có chút tiếc nuối, thế nhưng rất nhiều người vây đi lên. Lục Ly không có tiến lên, chỉ thờ ơ lạnh nhạt, nghiêng tai lắng nghe.
Doãn Thanh Ti rất cao ngạo, ít nói chuyện, nhưng chỉ nói mấy chữ, Lục Ly liền hoàn toàn thất vọng rồi. Giọng nói Doãn Thanh Ti này rất êm tai, nhưng không phải giọng nói của cô gái mù, xem ra không phải một người.
Sau khi xác định Doãn Thanh Ti không phải cô gái mù, Lục Ly càng không có hứng ngồi, hắn chuẩn bị chờ mọi người hàn huyên xong, liền đứng dậy rời đi.
Bên kia Doãn Thanh Ti chào hỏi mọi người một lát, sau đó được Vân Khai Nguyệt mời lên vị trí chủ vị. Vị trí này vẫn luôn để trống, chính là để lại cho nàng.
Rất rõ ràng, Vân Khai Nguyệt có chút ý tứ với Doãn Thanh Ti, ánh mắt hắn rất là nóng rực. Hắn đối với những người khác bao gồm cả một vài tiểu thư hào môn đều bình đạm, duy chỉ có Doãn Thanh Ti là như thế, mọi người đều có thể nhìn ra vấn đề.
Sau khi Doãn Thanh Ti ngồi xuống, Lục Ly liên đứng lên nói:
- Vân công tử, chư vị công tử tiểu thư, ta có chút việc, xin cáo từ trước một bước.
Toàn trường ngạc nhiên, tiệc rượu gần như vừa mới bắt đầu, vậy mà Lục Ly muốn đi? Như này cũng quá không nể mặt đi? Một khi đã như vậy vì sao phải tới tham gia cái yến hội này chứ?
Vân Khai Nguyệt cũng ngẩn ra, nhưng thấy ngữ khí Lục Ly kiên quyết như thế, hắn cũng không tiện giữ lại, chỉ chắp tay nói:
- Sát Thần đã có chuyện, vậy chúng ta cũng không cố giữ. Hôm nay mời mọi người đến đây, thực ra là muốn làm phiền mọi người một chuyện. Mọi người đều tiến vào đấu bán kết, chiến đấu sau này, ta hy vọng mọi người điểm đến là thôi, không nên thương tổn tính mạng lẫn nhau. Tu hành không dễ, lại không có ân oán quá lớn, không cần phải phân ra sinh tử.
- Đúng vậy, Vân công tử nói đúng, mọi người đấu bán kết phân ra thắng bại là được!
- Không sai, ta hưởng ứng đề nghị của Vân công tử!
- Được, mọi người quy ước…
Vô số người phụ họa theo, đề nghị này của Vân Khai Nguyệt không tệ, dù sao cũng chỉ là luận võ không phải chiến đấu sinh tử, mọi người đều kìm nén một chút, phân ra thắng bại là được.
Lục Ly hơi gật đầu nhưng không nói chuyện, sao hắn có thể hứa hẹn? Mục đích hắn tới Hỗn Độn Đảo chính là muốn giết Vân Khai Nguyệt, sao giờ phút này có thể đồng ý?
- Cáo từ!
Lục Ly chắp tay, muốn lướt qua bạch ngọc đài đi ra ngoài, nhưng lúc này Doãn Thanh Ti lại chủ động mở miệng:
- Thanh Ti vừa đến Sát Thần đã đi, có phải có thành kiến gì với Thanh Ti hay không? Thực ra hôm nay Thanh Ti đến đây, chính là vì nghe nói Sát Thần cũng tới.
Toàn trường ồ lên, từ lúc Doãn Thanh Ti tiến đến chưa nói quá mười chữ, người khác chào hỏi với nàng, nàng chỉ hơi gật đầu, hoặc là nói một hai chữ, tiết kiệm lời như vàng, vậy mà hiện tại lại chủ động tìm Lục Ly nói chuyện?
Quan trọng nhất chính là, nàng nói… Nàng vì Lục Ly mà tới!
Lục Ly kinh ngạc, toàn trường đều nghi hoặc, hai mắt Vân Khai Nguyệt híp lại như lưỡi dao nhìn về phía Lục Ly, lộ ra địch ý và một tia sát ý nhàn nhạt.
Tất cả người ở đây đều không hiểu biết về Doãn Thanh Ti, chỉ có Vân Khai Nguyệt là biết một chút, hắn biết rõ tính tình Doãn Thanh Ti cao ngạo như nào…
Không ngờ hôm nay tới tham gia hắn yến hội là vì Lục Ly mà đến? Còn nói thẳng ra việc này, Vân Khai Nguyệt ghen tỵ, tâm sinh sát ý, cảm giác như là bảo bối mà mình muốn có được nhất, sắp bị Lục Ly cướp.
Hai mắt Lục Ly cũng híp lại, nhìn chằm chằm vào Doãn Thanh Ti, trong đầu hắn chuyển động, chẳng lẽ Doãn Thanh Ti này chính là cô gái mù, nếu không hai người vốn không quen biết, vì sao nàng phải vì hắn mà tới dự tiệc?
Hắn dừng bước lại, chắp tay về phía Doãn Thanh Ti nói:
- Xin chào Doãn tiểu thư, được Doãn tiểu thư coi trọng, Lục mỗ rất vinh hạnh. Không biết Doãn tiểu thư tìm Lục mỗ có chuyện gì?
Lục Ly thoải mái nói ra tên họ của mình, dù sao rất nhiều người cũng đã biết tên họ của hắn, hắn giấu giếm cũng không có ý nghĩa.
Doãn Thanh Ti đứng dậy chào đáp lễ, tiếp theo mở miệng nói:
- Cũng không có chuyện gì quan trọng, chỉ là mộ danh mà đến, Sát Thần quật khởi từ cỏ cây, dựa vào sức một người vang danh Nhị Trọng Thiên, Thanh Ti rất khâm phục nhân vật như thế, muốn kết giao một phen.
- Hả…
Toàn trường lại ồ lên lần nữa, vậy mà yêu nghiệt xếp hạng thứ nhất Thiên Tài Bảng, lại khâm phục Lục Ly? Muốn chủ động tới kết giao. Một cô gái ở trước mặt mọi người muốn kết bạn với một người đàn ông, đây là công nhiên vứt cành ôliu sao?
Hai mắt Vân Khai Nguyệt như sắp phun ra hỏa, trong mắt một vài công tử cũng lộ ra vẻ ghen ghét, vừa rồi bọn họ nói chuyện với Doãn Thanh Ti, Doãn Thanh Ti xa cách, hiện tại lại có thái độ như thế đối với Lục Ly, chênh lệch này cũng quá lớn đi?
Lục Ly cảm giác có chút không thích hợp, rõ ràng địch ý của các công tử trong điện đối với hắn tăng lên rất nhiều, đặc biệt là Vân Khai Nguyệt, hắn đã không áp chế được sát khí trên người.
Không phải Doãn Thanh Ti cố ý tới kéo thù hận cho hắn? Cố ý để một đám người nhằm vào hắn, khiến mọi người trong vòng đấu bán kết đều ra tay tàn nhẫn đối với hắn chứ?