Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lâm Ngọc đi thẳng vào vấn đề:
- Cũng tức là chính ngươi nhận thua, ta đền bù đủ cho ngươi. Ta là Thần Nữ Phượng Hoàng Trang, nếu không thể tiến vào top ba mươi, sau khi trở về vị trí Thần Nữ e là khó mà giữ được, hi vọng ngươi có thể hiểu cho.
- Vậy à?
Trong lòng Lục Ly không ngừng cười lạnh, khóe miệng lộ ra một tia hiếu kì, hỏi:
- Ngươi có thể đền bù gì cho ta? Chắc ngươi cũng biết cơ hội tiến vào Hỗn Độn Luyện Ngục trân quý cỡ nào.
- Đúng là rất trân quý!
Lâm Ngọc khẽ gật đầu, thoại phong khẽ chuyển nói:
- Nhưng ngươi dám chắc mình có thể vào được? Lần này cường giả như mây, yêu nghiệt tầng tầng lớp lớp, dù ngươi thắng ta, trận tiếp theo cũng chưa hẳn thắng tiếp. Mặt khác, theo ta được biết, Phó gia và Hắc Viêm Điện đã tiêu tốn trọng kim thu mua bảy tám người, nếu ngươi gặp phải bọn hắn liền tất chết không nghi ngờ.
- Ha ha ha!
Lục Ly bật cười ha hả nói:
- Lâm tiểu thư nghĩ xa, ngươi vẫn nên ra giá đi, nếu không thể khiến ta hài lòng, đừng nhắc đến việc này nữa.
- Năm trăm vạn Thần Nguyên Kim!
Lâm tiểu thư rất sảng khoái nói:
- Cộng thêm Lâm Ngọc ta thiếu nợ ngươi một nhân tình, nếu ngươi muốn tìm nơi nương tựa có thể đến Phượng Hoàng Trang, ta nhất định thuyết phục phụ thân cho ngươi một vị trí tốt, thế nào?
- Ha ha!
Lục Ly cười lạnh nói:
- Cái giá ngươi đưa ra quá thấp, ta cho ngươi năm trăm vạn Thần Nguyên Kim ngươi nhận thua được không? Ngoài ra, hiện tại ta đắc tội hai đại thế lực, có cho Phượng Hoàng Trang các ngươi cả trăm lá gan cũng không dám thu lưu ta. Về phần ân tình của ngươi, đối với ta mà nói chẳng có bất kỳ ý nghĩa nào.
- Ngươi...
Nét mặt xinh đẹp của Lâm tiểu thư bỗng chợt trầm xuống, tròng mắt lấp lánh, hệt như một con rắn độc nhìn chằm chằm Lục Ly, trầm ngâm trọn vẹn nửa nén hương, cuối cùng nàng mới cắn răng thẹn phẫn nói:
- Ngươi nhất định phải tuyệt tình như thế? Chẳng lẽ còn muốn ta hầu hạ ngươi một lần mới chịu?
- Ách?
Lục Ly hơi ngớ, trong mắt chớp qua một tia ý vị sâu xa, không ngờ Lâm Ngọc này lại có thể vì tấn cấp mà cam nguyện xả thân hầu hạ người khác? Hi sinh như thế không khỏi quá lớn? Rốt cuộc nói thế nào nàng cũng là Thần Nữ của đường đường một trong ba mươi sáu đại thế lực.
Lục Ly híp mắt lại, chế nhạo nói:
- Hầu hạ ngay ở dã ngoại này?
Phi!
Lâm tiểu thư thẹn phẫn không thôi, đầu cúi xuống, nói câu mà chắc chỉ con muỗi mới có thể nghe được:
- Nếu ngươi chịu nhường, chờ việc này qua đi, ta nhất định khiến ngươi toại nguyện.
- Ha ha!
Lục Ly khẽ cười giễu cợt, không ngờ Lâm tiểu thư lại vẽ ra một chiếc bánh câu nhử hắn? Khoan nói ngày sau có thể để hắn toại nguyện hay không, chỉ bằng tư sắc của Lâm tiểu thư, Lục Ly còn ngại nhìn.
Quan trọng nhất chính là, nàng vì tấn cấp, có thể bán đứng thân thể mình, ai biết trước kia đã bán bao nhiêu lần? Nữ tử bẩn thỉu như thế, có cho Lục Ly cũng không thèm.
Bởi thế hắn không nói nhảm thêm nữa mà trực tiếp lắc đầu nói:
- Không được, Lâm tiểu thư, ta không thể tiếp nhận điều kiện của ngươi, chúng ta vẫn nên đường đường chính chính đánh một trận. Ngươi có thể thắng ta, tự nhiên sẽ được đi tiếp.
- Ngươi đừng quá phận!
Lâm tiểu thư nét mặt bi phẫn nói:
- Nơi này là dã ngoại, ngươi... Muốn ta phải thế nào mới chịu tiếp nhận? Nơi này... nơi này tuyệt đối không được!
- ...
Lục Ly tròn mắt nghẹn họng, mãi một lúc mới nói:
- Lâm tiểu thư, ngươi nghĩ nhiều, thứ nhất, ta nhất định phải tấn cấp, thứ hai, tất cả điều kiện ngươi đưa ra đều không có bất kỳ sức hấp dẫn nào với ta, bao gồm cả chính ngươi, bởi thế ngươi không cần uổng phí tâm cơ, muốn tấn cấp, chỉ có đánh bại ta!
- A, a, a!
Lâm tiểu thư lập tức thẹn phẫn không thôi, trên thân cuộn trào sát khí, tròng mắt như muốn bốc lửa, trong tay hiện ra một chiếc cung bạc, khai cung bắn tên, miệng khẽ kêu:
- Đã vậy, thế ngươi chết đi!
Xoẹt!
Thần cung lấp lánh, bắn ra từng đạo hào quang, tiếp đó một đạo trường tiễn màu đỏ lửa phá không lao đến, mũi tên này vừa ra, toàn bộ tiểu thế giới như nóng thêm mấy phần, một luồng khí tức khủng bố từ trong trường tiễn lan tràn ra.
- Bí bảo!
Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, trên người Thần Nữ có bí bảo như thế là điều rất dễ hiểu. Hắn không hề có nửa điểm kinh hoảng, Long Dực chợt lóe, thân hình khoái tốc giật lui, nhẹ nhàng tránh qua trường tiễn.
Hưu hưu hưu!
Lâm Ngọc không ngừng bắn ra trường tiễn, trên thân hiện đầy sát khí, luôn mồm hét lên giận dữ:
- Ta bắn chết ngươi, bắn chết ngươi. Địa Ngục Sát Thần, hôm nay ngươi không chết thì là ta mất mạng!
Trong tiểu thế giới, từng đạo lưu quang màu đỏ lửa không ngừng bắn ra, gần như mỗi giây lại có hơn mười đạo lưu quang lao vút đi, truy kích một bóng người.
Bóng người kia lưng có hai cánh, chân đạp bộ pháp kỳ lạ, mỗi lần hắn khẽ động, có cảm giác không gian bốn phía đều sẽ ba động theo, thân thể cứ thế như quỷ mị lướt về phương xa. Bởi vậy mặc dù đằng sau không ngừng có lưu quang truy đuổi, lại chẳng hề có đạo quang tiễn nào có thể bắn trúng hắn.
Rầm rầm rầm!
Quang tiễn đâm vào núi nhỏ và lòng đất, khiến cho núi nhỏ nổ tung, mặt đất nứt ra, không gian bốn phía tầng tầng chấn động. Cũng may phía dưới tiểu thế giới này cũng như tường lũy bốn phía đều có thần văn cường đại bảo hộ, bằng không đoán chừng tiểu thế giới sớm đã sụp đổ.
- Tốc độ này...
Sau khi bắn ra mấy trăm loạt tên, khóe miệng Lâm Ngọc bất giác giật nhẹ, trên mặt thoáng hiện ra một tia ảm đạm. Tốc độ Lục Ly quá nhanh, nàng căn bản không cách nào khóa chặt, càng đừng nói tới công kích hắn.
- Ừm, hắn cũng không dám tới gần, chí ít hắn không cách nào tấn công ta!
Lâm Ngọc thoáng yên tâm, hiện tại xem ra dù nàng không thể thắng thì cũng không bị thua. Nàng có bí bảo, Lục Ly không dám tới gần, nếu không sẽ bị bắn chết.
- Ha ha!
Bên kia, Lục Ly khẽ mỉm cười, hắn ra lệnh cho Hư Không Trùng, đồng với đó, thân hình lao vút về phía Lâm Ngọc, tạo thành giả tượng như đang muốn tấn công Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc thấy Lục Ly lượn quanh một vòng sau đó vọt tới, bản năng có chút kinh hoảng, vội vàng kéo cung bắn tên công kích Lục Ly.