Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Chỉ là Lục Ly lượn quanh một vòng, tiếp đó lại lách đi theo một hướng khác.
Vù vù!
Mặt đất dưới chân Lâm Ngọc khẽ chấn động, tiếp sau, hàng ngàn con Hư Không Trùng màu ám vàng bay ra, thoáng chốc liền chui vào trong thân thể Lâm Ngọc. Lâm Ngọc phản ứng cực nhanh, lập tức liền phát hiện, đáng tiếc tốc độ Hư Không Trùng quá nhanh, nàng chưa kịp làm gì thì Hư Không Trùng đã chui vào người rồi.
- A...
Nữ tử sợ nhất là mấy thứ như côn trùng, càng đừng nói có nhiều côn trùng như vậy chui vào trong người, nàng sợ đến độ kinh hô, tung người nhảy lên, hai tay đập loạn, như thể muốn đánh bay tất cả côn trùng.
- Kinh nghiệm chiến đấu của Thần Nữ này quá kém!
Lục Ly khẽ lắc đầu, nếu vừa rồi hắn động thủ, nháy mắt liền có thể tiến sát bên người Lâm Ngọc, sau đó tung ra một quyền oanh giết nàng. Chẳng qua Ly chuẩn bị đánh chắc thắng chắc, từ từ sẽ được, dù sao bảo vật trên thân Thần Nữ hẳn không ít, chưa đến cục diện chắc thắng, hắn không nhất thiết phải mạo hiểm.
Hư Không Trùng nhập thể, trận này xem như đã thắng một nửa. Nếu nàng không thể nhẹ nhàng áp chế Hư Không Trùng, như vậy kết cục về cơ bản đã không có huyền niệm.
Lục Ly không vội vã tấn công mà để Hư Không Trùng bắt đầu gặm cắn thân thể Lâm Ngọc. Hư Không Trùng vừa khẽ động, sắc mặt Lâm Ngọc tức thì đại biến, vặn vẹo hết cả, miệng phát ra từng hồi tiếng kêu thảm thiết, cả người lăn lộn giữa không trung.
Chẳng qua Thần Nữ này không tính là bao cỏ, nàng lộn vòng một lúc giữa không trung, trong tay xuất hiện một viên đan dược, nuốt vào, rất nhanh liền đình chỉ kêu thảm, chỉ là thân thể vẫn đang rung động, nhìn cực kỳ nhếch nhác.
- Địa Ngục Sát Thần, ngươi quá ác độc, không ngờ lại thả ra tà vật như thế, ngươi có còn là nam nhân không?
Lâm Ngọc nhe răng nhếch lên gầm lên, trong mắt chất đầy oán hận, nhìn chằm chằm Lục Ly nói:
- Lục Ly, mau rút côn trùng ra, nếu không ta và ngươi thề không đội trời chung.
- Chúng ta đang luận võ!
Lục Ly lại thêm một lần nghẹn họng, nhún vai nói:
- Chúng ta không phải đang chơi trò trẻ nít, thậm chí luận võ này còn không giới hạn sinh tử, nếu đã là đại chiến sinh tử, thủ đoạn nào cũng đều có thể dùng. Tỉ như ngươi có thủ đoạn gì thì cứ việc dùng ra mà giết chết ta, ta sẽ không có lời nào oán giận cả.
- Vậy ư?
Ngữ khí Lâm Ngọc chợt trở nên băng lãnh, lạnh giọng nói:
- Đây là ngươi bức ta, có chết cũng đừng trách.
Lâm Ngọc lần nữa nuốt vào một viên đan dược, khí tức trên thân rõ ràng được tăng cường, nàng hẳn đã nuốt đan dược tăng phúc chiến lực tương tự“Bạo Nguyên đan”. Loại đan dược này không hiếm lạ, Lâm Ngọc thân là Thần Nữ có được đan dược như thế cũng là điều dễ hiểu.
Xoẹt!
Nàng lần nữa liên tục khai cung, đồng thời thân hình khoái tốc bay tới, rút ngắn cự ly với Lục Ly. Hai cánh sau lưng Lục Ly giang rộng, chân đạp Tiêu Dao Bộ di chuyển vòng quanh trong tiểu thế giới.
Hắn có được đại đạo chi ngấn, có thể thời thời khắc khắc cảm giác phương hướng tấn công cũng như quỹ tích tiến tới của Lâm Ngọc. Bởi thế mặc dù tốc độ Lâm Ngọc tăng nhiều, uy lực thần tiễn bắn ra cũng tăng mạnh, nhưng trừ đánh nát thêm mấy ngọn núi nhỏ, cày nát mặt đất ra thì không thể tạo thành thương tổn quá lớn đối với Lục Ly.
- Địa Ngục Sát Thần, ngươi tốt xấu gì cũng là cường giả uy chấn Nhị trọng thiên, chẳng lẽ lại biết tránh? Ngươi thế này khác gì con chó đâu? Ngươi có thể giống như nam nhân đường đường chính chính đấu một trận với ta không?
- Địa Ngục Sát Thần, ngươi đại náo Phong Bạo Hải Vực, chẳng lẽ dựa vào chính là trốn chui trốn lủi như chuột thế này? Ngươi có còn biết xấu hổ hay không? Đừng để nữ tử như ta xem thường ngươi.
- Địa Ngục Sát Thần, ngươi đứng lại đó cho ta, còn chạy nữa thì ngươi không phải là nam nhân!
Lâm Ngọc không ngừng gào thét, nhục mạ, khiêu khích. Đáng tiếc Lục Ly từng trải qua bao nhiêu trường chiến đấu? Lời lẽ khiêu khích thế này hoàn toàn vô hiệu với hắn. Hắn biết đan dược mà Lâm Ngọc nuốt vào có hạn chế về mặt thời gian, đợi đến một lúc nhất định, Lâm Ngọc sẽ rơi vào trạng thái suy nhược, khi ấy thắng nàng là điều hết sức dễ dàng.
Còn một điểm nữa!
Thực ra Lục Ly đang cố ý câu giờ, bởi vì hắn không muốn thắng trận này quá sớm.
Vì sao?
Lục Ly đang cố ý tỏ ra yếu thế, để người ngoài xem nhẹ hắn, Lâm Ngọc không phải đối thủ quá mạnh, Lục Ly lại phải tiêu tốn thời gian rất lâu mới có thể giành được chiến thắng, điều này sẽ mang đến cho người ngoài một loại ảo giác, rằng Lục Ly không hề mạnh, ý niệm này một khi đã chôn ở trong lòng chúng nhân, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh quan niệm khinh địch.
Cường giả giao chiến, khinh địch là tối kỵ, có thể khiến người vạn kiếp bất phục.
Còn một điểm nữa, Lâm Ngọc tấn công liên miên bất tuyệt, là dịp tốt để Lục Ly rèn luyện Long Dực, Tiêu Dao Bộ và đại đạo chi ngấn. Đoạn thời gian này, hắn không ngừng tránh né chạy trốn, thân pháp càng thêm phiêu dật và quỷ mị, tốc độ phản ứng cũng nhanh thêm mấy phần.
Một nén hương, hai nén hương, nửa canh giờ!
Lâm Ngọc nuốt đan dược, nàng biết rõ đan dược có giới hạn thời gian, nhưng nàng không thể dừng, chỉ còn nước liên tục tấn công. Tùy theo thời gian đẩy dời, lòng nàng càng lúc càng tuyệt vọng, Hư Không Trùng trong người lại ngo ngoe muốn động, dược lực tăng phúc chiến lực sắp tiêu tán.
Truy kích nửa canh giờ, lại không cách nào mang đến nửa điểm thương tổn cho Lục Ly, Lâm Ngọc biết mình không phải đối thủ, nàng lần nữa bắn ra mấy mũi tên, sau đó cắn răng ngừng lại, thần sắc u oán nhìn Lục Ly, thanh âm nức nở nói:
- Địa Ngục Sát Thần, rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Ngươi muốn ta phải làm sao mới chịu nhường cơ hội? Ta thật rất muốn thắng trường luận võ này.
- Trước cởi quần áo ra.
Lục Ly tùy ý đáp một câu, thân hình vẫn vây xoay quanh Lâm Ngọc, rèn luyện Long Dực và Tiêu Dao Bộ.
Tròng mắt Lâm Ngọc khẽ sáng lên, cắn chặt răng ngà nói:
- Ngươi xác định người ta làm cái kia với ngươi, ngươi liền sẽ nhận thua?
- Không xác định!
Lục Ly cười cười nói:
- Chẳng phải ngươi thích cởi sao? Vậy ngươi cứ cởi trước, sau đó chúng ta bàn lại tiếp.
- Ngươi đi chết đi!