Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lâm Ngọc há lại không biết Lục Ly đang đùa giỡn mình, nàng lập tức nổi điên, chỉ là dược lực sắp mất hiệu lực, thân thể dần trở nên hư nhược, thậm chí bắt đầu cảm thấy cung đều không kéo nổi nữa.
- Ngươi thật nhẫn tâm!
Lâm Ngọc tuyệt vọng thở dài một hơi, nói:
- Thu về côn trùng của ngươi đi, ta thua rồi! Lát nữa ta liền nhận thua.
Lục Ly khống chế côn trùng bay ra ngoài, Lâm Ngọc căm hận nhìn chằm chằm Lục Ly một lúc rồi nói:
- Địa Ngục Sát Thần, tốt nhất sau này ngươi đừng rơi vào trong tay Lâm Ngọc ta, bằng không ta nhất định, nhất định...
- Nhất định bồi ta dã chiến?
Lục Ly cười một tiếng giễu cợt, cướp lời nói, cả người Lâm Ngọc Kiều khẽ run lên, thiếu chút phun ra một búng máu, cắn răng gầm lên:
- Ta nhận thua!
Ông!
Một đạo bạch quang chớp qua, thần văn khởi động, Lâm Ngọc bị truyền tống đi ra, trận chiến này, Lục Ly thắng!
Lâm Ngọc bị truyền tống ra ngoài không bao lâu, Lục Ly liền bị truyền tống ra ngoài, lão giả tóc trắng kia tuyên bố Lục Ly chiến thắng, tiến vào top năm mươi.
- Chúc mừng nhé, Lục Ly!
Y tiểu thư và Cam Lâm sớm đã đi ra, hai người vội vàng đi tới, Phùng Nhất Mã cũng ra, chỉ là không có ai tới chúc, nét mặt đầy vẻ chán nản.
- Các ngươi cũng thắng?
Lục Ly thấy trên mặt Y tiểu thư và Cam Lâm hiện đầy vẻ vui mừng, vội vàng dò hỏi, sau khi được đến xác nhận từ hai người, hắn chắp tay nói:
- Vậy là cùng vui.
- May mắn thôi!
Y tiểu thư nghiêng đầu về phía Phùng Nhất Mã nói:
- Như Phùng Nhất Mã gặp phải đối thủ lợi hại cỡ Vân Khai Nguyệt, nghe nói hắn vừa đi vào nửa nén hương liền nhận thua, Vân Khai Nguyệt quá mạnh.
- Đúng vậy, vận khí của ta cũng không sai!
Cam Lâm cảm khái nói:
- Lần này thiên tài và yêu nghiệt tới nhiều lắm, đoán chừng ta rất khó tiến vào top ba mươi. Chỉ có thể tận nhân sự nghe thiên mệnh.
Lục Ly khẽ gật đầu, quét mắt liếc nhìn toàn trường, phát hiện năm mươi tổ gần như đều đi ra, chỉ còn lại một tổ chưa thấy người đi ra, hắn và Cam Lâm bắt đầu truyền âm, hỏi dò thứ tự đi ra, thời gian chiến đấu dài ngắn cũng như chênh lệch chiến lực giữa song phương đối chiến, từ đó có thể tính ra chiến lực bên thắng cuộc. Tỉ như Vân Khai Nguyệt, Phùng Nhất Mã tính là cường giả không sai, nhưng chỉ sau nửa nén hương liền nhận thua, đủ thấy chiến lực Vân Khai Nguyệt mạnh đến cỡ nào.
- Y tiểu thư!
Lục Ly suy nghĩ một lúc liền nhờ Y tiểu thư đi hỏi dò Phùng Nhất Mã một phen, xem Vân Khai Nguyệt có sát chiêu gì, như thế sau này nếu phải đối đầu với y thì cũng có chuẩn bị tâm lý.
Y tiểu thư truyền âm cho Phùng Nhất Mã, kẻ sau khá là nhiệt tình với Y tiểu thư, kể rõ chi tiết một lần, đương nhiên trong lời nói cũng có thành phần khoác lác, tỉ như hắn không cẩn thận, quá khinh địch...
- Lục Ly, Vân Khai Nguyệt rất mạnh!
Y tiểu thư truyền âm nói:
- Phùng Nhất Mã khai chiến với hắn, song còn chưa bức ra tuyệt chiêu thì đã thua. Hắn chỉ đâm ra mấy chục thương, từ đầu tới đuôi chưa hề phóng thích một loại sát chiêu nào cả. Cứ thế tấn công ùn ùn như mưa đổ khiến Phùng Nhất Mã mệt mỏi ứng đối, cuối cùng bị đâm trúng ngực, Phùng Nhất Mã liền đầu hàng nhận thua.
- Từ đầu tới đuôi chưa hề phóng thích dù chỉ một loại sát chiêu?
Lục Ly khẽ nhíu mày, Vân Khai Nguyệt nhất định có sát chiêu và bảo vật cường đại, Phùng Nhất Mã là Tam Kiếp trung kỳ, lại vẫn không cách nào bức ra tuyệt chiêu và bảo vật của y, đủ thấy người này cường đại cỡ nào.
- Đúng rồi, Lục Ly!
Cam Lâm nhớ tới một chuyện, nói:
- Tên thanh niên Đông Ma Cung kia lại giết một người, còn là Thần Nữ đại tộc ẩn thế, hi vọng chúng ta không phải đối đầu hắn, người này là tên cuồng giết chóc!
- Ách?
Trên mặt Lục Ly chớp qua một tia kinh ngạc, có phải người Đông Ma Cung điên rồi không? Giết Thần Nữ Trùng Dương Cung thì cũng thôi, không ngờ lần này lại giết Thần Nữ một đại tộc ẩn thế. Hắn vừa mới xuất hiện liền đã lập tức đắc tội hai đại thế lực.
Năm đó Đông Ma Cung bị hủy diệt như thế nào?
Còn không phải là bởi phạm vào chúng nộ, bây giờ đệ tử Đông Ma Cung vừa xuất hiện, lại chém giết hết Thần Tử này tới Thần Nữ khác, bằng với triệt để đắc tội hai đại thế lực. Nếu tên thanh niên Đông Ma Cung kia cứ một đường giết tiếp, thế chẳng phải đắc tội sạch sẽ với các đại thế lực Nhị trọng thiên?
Đến lúc đó một khi lại phạm vào chúng nộ, Đông Ma Cung bọn hắn vừa mới khôi phục được chút nguyên khí, e rằng sẽ lần nữa bị tiêu diệt.
Lục Ly nghĩ không thông, đảo mắt nhìn về phía thanh niên Đông Ma Cung, thấy hắn ngồi xếp bằng trên mặt đất, khí tức toàn thân băng lãnh, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt chúng nhân quanh bốn phía.
Bốn phía rất náo nhiệt, tiếng nghị luận ầm ĩ, chẳng qua tiêu điểm đại phần chúng nhân nghị luận đều tập trung trên thân mấy người như Vân Khai Nguyệt, thanh niên Đông Ma Cung, Doãn Thanh Ti và xếp hạng top mười trên Thiên Tài Bảng.
Lục Ly chăm chú lắng nghe một lúc, nghị luận về hắn đều là một ít tin tức trái chiều. Tỉ như nói hắn được đánh giá quá cao, gặp Lâm Ngọc mà vẫn phải đánh lâu đến vậy, chiến lực thực tế chắc đã bị phóng đại, có thể thoát khỏi truy sát từ hai đại thế lực ở Phong Bạo Hải Vực chắc cũng là nhờ có cường giả tương trợ... vân vân.
Đối với mấy người Doãn Thanh Ti Vân Khai Nguyệt Đường Ninh, bọn hắn đều dành cho một đống ngôn từ khen ngợi ngưỡng mộ, suy đoán xem cuối cùng ai có thể giành được vị trí số một, Vân Khai Nguyệt và Doãn Thanh Ti cao nhất, kế sau là thanh niên Đông Ma Cung.
Còn có người đặt câu hỏi, nếu trận tiếp theo thanh niên Đông Ma Cung đối đầu Vân Khai Nguyệt, vậy thì ai thắng ai bại, nếu thanh niên Đông Ma Cung thắng, liệu có giết luôn cả Vân Khai Nguyệt?
Quỳnh tiểu thư tấn cấp, Tần công tử lại bị đào thải, vận khí hắn không tốt, đụng phải số ba trên Thiên Tài Bảng, Đường Ninh, chiến lực cách nhau quá lớn, căn bản không có hi vọng thủ thắng.
Ông!
Tổ võ giả cuối cùng đi ra, một người trên thân toàn là máu, cúi đầu ủ rũ, rõ ràng đã bại. Lão giả tóc trắng tuyên bố kết quả luận võ, nói xong liền cầm một phần danh sách, chính thức tuyên bố top năm mươi người đứng đầu.