Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 281 - Chương 281: Hắn Là Ai?

Bất Diệt Long Đế Chương 281: Hắn là ai?

Chẳng lẽ là Bạch Hỉ, Đại trưởng lão Bạch gia. Vấn đề là chưa nghe nói qua Bạch Hỉ cũng cảm ngộ được Thế.

Phanh phanh phanh!

Biển hoa phía dưới vang lên từng tiếng trầm muộn, tiếp đó ba đạo thân ảnh bị hất văng ra, một người miệng cuồng phún máu tươi, đã ngất đi, hai người còn lại thì đều sắc mặt trắng bệch.

Vũ Phi Nông một tay nhấc lên tên trưởng lão đã hôn mê, khống chế Mệnh Luân bay về hướng bắc với tốc độ nhanh nhất có thể.

Mặc dù ở trong biển hoa, bọn hắn vẫn có thể cảm giác được tình hình bên ngoài, cũng thấy được nước hồ ngưng tụ thành hình bàn tay, thấy được Vũ Phi Giáp bị một trảo vồ chết.

Hắn biết nếu lúc này còn không trốn, tất cả bọn hắn sẽ bỏ mạng chỗ này. Quân Hầu Cảnh ra tay, ai dám tranh phong?

Hưu!

Bạch Lãnh bắn ra từ trong biển hoa, Tử Hoàn Vũ không còn khống chế Vạn Hoa Trận, hắn tự nhiên có thể nhẹ nhàng lao ra.

Hắn sừng sững đứng trên Mệnh Luân tầng chín, cũng không tiếp tục truy sát đám người Vũ Phi Nông, mà nghi hoặc nhìn lại phía Lục Ly.

Hắn là nhân vật số ba Bạch gia, đối với hai vị Quân Hầu Cảnh Bạch gia đều rất quen thuộc. Lúc này hắn lại dám khẳng định, người ra tay vừa rồi tuyệt đối không phải Thiên Ngục lão nhân hay Bạch Hỉ.

- Là ai? Vì sao phải cứu Lục Ly?

Mái tóc bạc của Bạch Lãnh tung bay phất phới, hai hàng lông mày nhíu chặt, trong mắt không có lấy một tia vui mừng, ngược lại toàn là vẻ ngưng trọng. Thiên Đảo Hồ xuất hiện một tên Quân Hầu Cảnh thần bí, thế mà Bạch gia bọn hắn lại không hề hay biết, điều này khiến hắn ẩn ẩn có chút bất an.

Toàn trường chết lặng, biển hoa dưới chân Tử Hoàn Vũ chậm rãi biến mất, thần niệm tất cả mọi người đều quét hướng Lục Ly, tìm kiếm cường giả thần bí kia.

Chỉ là...

Dù thần niệm cường đại như Bạch Lãnh, quét qua phương viên hồ vực trăm dặm mấy lần, lại vẫn không phát hiện có cường giả nào ẩn núp.

- Đi đâu?

Không phát hiện thấy người, như vậy chỉ có hai loại khả năng, hoặc là người này có được độn thuật vô cùng cường đại, hoặc là sau khi ra tay lập tức từ dưới đáy hồ độn đi.

Vù vù!

Bên kia Đinh Quế cắp lấy Lục Ly bay vụt lên phi thuyền thiết giáp, hai tên trưởng lão Đinh gia cũng bay theo, Bạch Thu Tuyết trầm tư một lát liền quyết đoán hạ lệnh:

- Đi!

Nơi này quá không an toàn, tốt nhất vẫn nên tiến vào sâu trong Thiên Đảo Hồ thì hơn. Mặc kệ cường giả ra tay là ai, chí ít lúc này các nàng vẫn đang an toàn. Các nàng rời đi, Bạch Lãnh mới có thể tiến thoái tự nhiên.

Đinh Quế điều khiển phi thuyền thiết giáp khoái tốc bay đi, rất nhanh liền tan biến ở phương xa. Lúc này đến lượt Tử Hoàn Vũ tiến thoái lưỡng nan, người Vũ gia đã chạy, hắn nên ở lại hay rút đi? Lưu lại sợ bị đánh chết, rút đi, đám người Tử Liên Nhi đã ra đâu.

- Hừ!

Lúc này một tiếng hừ lạnh già nua vang lên, chấn kinh toàn trường, cường giả các gia tộc lập tức quét thần niệm tìm kiếm đầu nguồn tiếng hừ kia, nhưng dù là Bạch Lãnh đều không phát hiện ra được.

Tiếng nói già nua đó rất nhanh lại vang lên lần nữa:

- Không phải võ giả Thiên Đảo Hồ thì cút hết ra ngoài, còn quấy rầy bản tọa bế quan, giết không cần luận!

Tiếng nói rất già nua, rất mơ hồ, còn có chút trầm thấp khàn khàn, ai cũng không biết truyền ra từ đâu, tựa như thanh âm từ trên chín tầng trời hạ xuống, vang vọng rõ ràng bên tai tất cả mọi người.

Bá bá bá

Tử Hoàn Vũ và đám võ giả trên phi thuyền thiết giáp dồn dập bay vụt lên, phóng thẳng về lại Luyện Ngục Nhai, ba chiếc phi thuyền thiết giáp cũng lấp lánh quang mang bay ra Thiên Đảo Hồ.

Lão quái Quân Hầu Cảnh, ai dám trêu chọc? Còn dám ngừng lại trong Thiên Đảo Hồ, sợ rằng bọn hắn sẽ là Vũ Phi Giáp tiếp theo.

Bạch Lãnh lại không nhúc nhích, trong mắt chớp qua một tia ngập ngừng, thanh âm này rất mơ hồ, khiến người nghe không ra nguyên âm. Rốt cục người này là ai? Chẳng lẽ thật đúng là một vị lão quái tiềm tu, ẩn thế không ra? Bởi vì ngứa mắt với cảnh người ngoài ngang ngược trong Thiên Đảo Hồ mới ra tay uy hiếp quần hùng.

Bạch Lãnh không sợ người này, bởi vì vừa rồi chứng kiến người đó ra tay, hắn cảm giác được đối phương mới chỉ vừa vặn đột phá Quân Hầu Cảnh không lâu. Đừng nói Thiên Ngục lão nhân, dù là Bạch Hỉ đều có thể nhẹ nhàng trấn áp, “Thế” có được cũng không hẳn quá cường đại .

Hơn nữa theo như lời người thần bí này, hắn rõ ràng tự cho mình là người Thiên Đảo Hồ, làm sao lại sẽ làm loạn ở Thiên Đảo Hồ?

Thuật ẩn trốn của người này rất cao minh, Bạch Lãnh dò xét mấy lần vẫn đều không phát hiện ra được, cuối cùng dứt khoát đành thôi.

Dù sao lần này cũng là Thiên Đảo Hồ đại thắng, hai người Vũ gia bị hắn phá đi Mệnh Luân, tương đương với phế đi hai tên Bất Diệt Cảnh. Còn có Vũ Phi Giáp bị cường giả bí ẩn trực tiếp vồ chết, một hơi tổn thất ba cường giả Bất Diệt Cảnh, cộng thêm thiếu tộc trưởng thiên tài Vũ Linh Hư, đoán rằng lần này chắc tộc trưởng Vũ gia phải tức đến thổ huyết?

Còn về Vũ gia và Thiên Vũ Quốc trả thù...

Bạch Lãnh căn bản không để ở trong lòng, nếu ba đại Vương tộc dám trả thù Thiên Đảo Hồ thì đã sớm dẫn theo cường giả chém giết hết toàn bộ võ giả Thiên Đảo Hồ ở đây rồi.

Thiên Đảo Hồ còn tồn tại ngày nào, ngày đó mặt mũi ba đại Vương tộc không sáng lên được. Chỉ cần Thiên Ngục lão nhân còn sống, ba đại Vương tộc liền không dám giết vào Thiên Đảo Hồ.

Bạch Lãnh chờ một lát, thấy tất cả mọi người đều đã về lại trên Luyện Ngục Nhai, không dám nhập hồ nửa bước, hắn mới phi thân về lại trong đảo nhỏ.

Người trong mộ Long Đế còn chưa đi ra hết, chuyến tìm bảo lần này còn chưa tính kết thúc, dù quan tài Long Đế bên trong đã bay đi. Nhưng cường giả ba nước chưa lùi, Bạch Lãnh làm sao có thể rút đi?

Đám người Tử Hoàn Vũ về lại trên Luyện Ngục Nhai, sắc mặt ai nấy đều âm trầm, cảm giác mặt mũi mất sạch, hận không thể lập tức cuốn gói khỏi chỗ này. Nhưng công tử tiểu thư các gia tộc còn chưa đi ra, bọn hắn không thể yên tâm, đành phải tiếp tục lúng túng chờ đợi trên Luyện Ngục Nhai.

Thu...

Mấy canh giờ sau, một con thương ưng (diều hâu) bay đến, hạ xuống đảo nhỏ, Bạch Lãnh lấy ra một cuộn giấy nhỏ từ trên đùi thương ưng, nhìn một chút rồi khẽ gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment