Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lần này nàng muốn triệt để đánh bại Lục Ly, nếu Lục Ly còn không biết tốt xấu không chịu nhận thua, nàng sẽ phế hắn.
- Xong rồi...
Thấy hồng tuyến từ bốn phương tám hướng phóng tới, Lục Ly khẽ thì thào, tiếng kêu này để Mộng Vân ẩn ẩn nghe được. Nàng nhanh chóng tới gần, kêu lên:
- Địa Ngục Sát Thần, giờ nhận thua còn kịp, bằng không lát nữa trễ chút chết rồi đừng trách bản tiểu thư.
Ngữ khí Mộng Vân vô cùng băng lãnh, không mang theo chút tâm tình ba động nào, rất rõ ràng nàng khác với những tiểu thư lá ngọc cành vàng bình thường, người này nhất định thường xuyên lên chiến trường, kẻ chết trong tay nàng nhất định cũng không ít.
- Ta nhận...
Lục Ly thần sắc âm tình bất định, trong mắt đầy vẻ không cam, thân hình cực lực lách chuyển phi hành, tránh né từng đạo hồng tuyến. Hắn thốt ra hai tiếng, lại không nói ra tiếng thứ ba, tựa hồ rất không cam tâm, còn muốn cố gắng thêm chút nữa.
- Chấp mê bất ngộ, vậy đừng trách bản tiểu thư không khách khí!
Mộng Vân khoái tốc lướt tới gần, đoản kiếm màu đỏ trong tay sáng lên, nàng chuẩn bị chặt đứt hai chân Lục Ly, nếu Lục Ly còn không từ bỏ hi vọng, nàng liền phế thần đan, biến hắn thành một phế nhân.
Thấy Mộng Vân khoái tốc áp sát lại gần, trong mắt Lục Ly chớp qua một tia sợ hãi, sắc mặt càng thêm phần biến hóa bất định. Hắn cực lực tránh thoát mấy đạo hồng quang, phía sau Mộng Vân đã bay tới, đoản kiếm trong tay cuốn theo từng đạo hào quang, không chút do dự cắt ngang hai chân Lục Ly.
Phanh!
Tiếng nổ trầm muộn vang lên, huyết hoa tung tóe, một chân Lục Ly bị Mộng Vân thiếu chút chém đứt, xương cốt bên trong đều bị đánh gãy!
- Chính là lúc này!
Cũng thời điểm đó, trên mặt Lục Ly chẳng những không lộ ra vẻ thống khổ, ngược lại trong mắt tóe xạ hàn quang, cơ hội hắn chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng đến.
Lục Ly một mực chờ đợi cơ hội!
Mộng Vân quá mạnh, nếu hắn không sử dụng thủ đoạn đặc thù thì không cách nào đánh bại Mộng Vân. Cơ hội duy nhất của hắn chính là sử dụng Thần Thiết, đánh bại hoặc giết chết Mộng Vân.
Thân pháp Mộng Vân rất quỷ dị, cộng thêm đoản kiếm kia của nàng là bí bảo rất cường đại. Nếu Lục Ly mạo muội tấn công, kết cục rất có thể sẽ là lưỡng bại câu thương, thậm chí khả năng không thể đánh trọng thương nàng, ngược lại còn bị nàng giết ngược.
Hắn đành phải tỏ ra yếu thế, đồng thời lấy thân dụ địch!
Thực ra lúc Mộng Vân muốn chém vào chân hắn, hắn hoàn toàn đủ khả năng tránh đi. Chẳng qua hắn lại không tránh, mà cứ để Mộng Vân đánh trúng, nhục thân không khiến hắn thất vọng, luyện hóa nhiều Thần Tủy như vậy, xương cốt đã đổi màu vàng đậm, hết sức kiên cố, bí pháp của Mộng Vân không cách nào lập tức chém đứt, chính điều đó đã mang đến cơ hội cho hắn.
Trên mặt Mộng Vân chớp qua một tia ngạc nhiên, nàng vốn tưởng rằng bằng vào bí bảo này, có thể nhẹ nhàng chém đứt chân Lục Ly, lại không ngờ xương cốt Lục Ly cứng rắn vượt ngoài sức tưởng tượng.
Nàng không khỏi chấn kinh, chính khoảnh khắc chấn kinh đó lại khiến nàng vạn kiếp bất phục. Lục Ly tức tốc lấy ra Thần Thiết, thần lực điên cuồng quán chú đi vào, Thần Thiết tán phát uy lực cuồn cuộn, mang theo hắc quang vạn trượng, trùng trùng đánh tới bả vai trái nàng.
Vừa rồi Mộng Vân chọn bổ lên chân Lục Ly, chứ không có ý dồn Lục Ly vào chỗ chết, Lục Ly có đi có lại, không nện lên đầu nàng. Bằng không cái vỗ này vừa đi xuống, đầu Mộng Vân nhất định sẽ biến thành trái dưa hấu nát.
- A!
Trong đầu Mộng Vân tuôn ra cảm giác nguy cơ trí mạng, nàng cảm nhận được thần uy mênh mông phát ra từ Thần Thiết, trong lòng không khỏi càng thêm sợ hãi, mắt nhìn chằm chằm Thần Thiết, lẩm bẩm nói:
- Đây, đây là...
Xoạt xoạt!
Chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo trên vai trái Mộng Vân bỗng chốc bị nện cho vỡ nát, tiếp đó bả vai trái cũng bị đập nát, trực tiếp nổ thành huyết vụ. Thần Thiết tiếp tục vỗ xuống, trực tiếp phách vụn nửa người Mộng Vân.
Phốc!
Cả người Mộng Vân bị đánh bay đi ra, miệng cuồng tuôn máu tươi. Hồng tuyến quanh bốn phía theo đó đột nhiên tan biến, không còn nàng điều khiển, sát chiêu tiêu tán.
Lục Ly thu hồi Thần Thiết, lấy ra đan dược chữa thương nuốt vào, sau đó Long Dực giang rộng, khoái tốc bay về phía Mộng Vân, trên đường còn thu lại Trần Vương Ấn. Mộng Vân vừa rớt đất, Lục Ly liền đã bay tới, trên nắm tay lấp lánh ngân quang, chuẩn bị tùy thời phóng thích công kích trí mạng.
- Trước khoan hẵng nhận thua!
Lục Ly ánh mắt băng lãnh nhìn Mộng Vân, trầm giọng nói:
- Nếu ngươi nhận thua, ta sẽ nháy mắt giết ngươi, ngươi có truyền tống được đi ra cũng chỉ là một bộ thi thể.
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Nửa người Mộng Vân bị nện nát, đoản kiếm màu đỏ văng ở cạnh bên, lúc này chiến lực nàng gần như bằng không, thậm chí nói chuyện cũng đều tốn sức.
- Ta muốn xóa đi ký ức của ngươi về trận chiến này!
Lục Ly lạnh giọng nói:
- Ngươi chứng kiến thứ không nên chứng kiến, nếu không xóa đi, ta đành phải đánh chết ngươi.
- Thì ra là thế...
Mộng Vân đã hiểu, vừa rồi nàng đã có chút hoài nghi, lúc này lại càng vững tin không nghi ngờ. Thứ Lục Ly cầm trong tay khi nãy nhất định là mảnh vụn Thánh Binh, hắn sợ làm lộ mảnh vụn Thánh Binh, bởi thế mới phải xóa đi ký ức của mình.
Mộng Vân trầm tư một lát, sau đó nhìn Lục Ly nói:
- Xóa đi đoạn ký ức này cũng được, nhưng hi vọng ngươi đừng thương tổn linh hồn ta.
- Được!
Lục Ly khẽ gật đầu nói:
- Hẳn ngươi cũng biết, nếu ta tâm ngoan thủ lạt, vừa rồi ngươi đã chết. Thế nên ngươi cứ yên tâm, ta chỉ xóa đi đoạn ký ức kia thôi.
- Được!
Mộng Vân khẽ gật đầu, vừa rồi chỉ cần Lục Ly vỗ trúng đầu nàng, nàng đích xác đã chết. Giờ trong lòng ngược lại rất thoải mái, nếu Lục Ly muốn làm loạn, nàng cũng bó tay hết cách, chỉ có thể nghe thiên do mệnh.
Nắm tay Lục Ly lấp lánh quang mang, nếu Mộng Vân phản kích, hắn sẽ lập tức hạ sát thủ, tay còn lại dán trên trán Mộng Vân. Hắn từng học qua một loại bí pháp xóa đi ký ức, chỉ cần Mộng Vân không phản kháng, xóa đi đoạn ký ức vừa rồi là điều không quá khó khăn.
Mộng Vân rất thông minh, không hề phản kháng, mặc cho Lục Ly xóa đi ký ức.