Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly cẩn thận dò xét mấy lần, xác định đoạn ký ức kia đã hoàn toàn tan biến, lúc này hắn mới khống chế Hư Không Trùng chậm rãi bay ra, bản thân nuốt vào một ít thần dịch và đan dược, sau đó nói với Mộng Vân:
- Mộng Vân tiểu thư, ngươi bại, nhận thua truyền tống ra ngoài đi.
Trong mắt Mộng Vân thoáng hiện một tia mơ hồ, nàng hoàn toàn không nhớ nổi chuyện xảy ra lúc nãy, chỉ nhớ được mình truyền tống vào đây luận võ với Lục Ly.
Thần niệm quét quanh toàn thân, phát hiện nửa người bị nện nát, thương thế vô cùng nghiêm trọng, đành phải cắn răng quát khẽ:
- Ta nhận thua.
Ông!
Hưu!
Mộng Vân đưa tay vồ lấy đoản kiếm, sau đó một đạo bạch quang chớp hiện, bị truyền tống ra ngoài. Áo bào trên thân Lục Ly nhuộm đầy máu, vết thương còn chưa khép lại, song hắn không vội thay quần áo, mà cứ thế đứng đó, chờ đợi truyền tống.
Ông!
Lát sau, Lục Ly bị một đạo bạch quang bao bọc, cả người lóe lên, hiện ra trên quảng trường. Hắn vừa ra, vô số thần niệm lập tức quét tới, bên ngoài sớm đã náo nhiệt dị thường.
Chiến đấu giữa Lục Ly và Mộng Vân rất được chú ý, không ít người mong đợi Mộng Vân đánh bại hoặc giết chết Lục Ly.
Lại không người kẻ bại là Mộng Vân, còn bại vô cùng thê thảm, nửa người bị nện nát, vừa đi ra liền trực tiếp ngất đi.
- Lục Ly!
Y tiểu thư và Cam Lâm đi tới, trên khán đài Phủ Ma cũng quan tâm nhìn xuống, Lục Ly khoát tay nói:
- Không sao, ta chịu được!
Nói xong, Lục Ly khoanh chân ngồi xếp bằng, bắt đầu tiến hành trị liệu, nét mặt hắn nhìn cực kỳ hư nhược, rất nhiều chỗ trên thân đang chảy máu, thủng trăm ngàn lỗ, nhếch nhách dị thường.
- Không ngờ Địa Ngục Sát Thần lại thắng được Mộng Vân tiểu thư? Thế chẳng phải Thiên Tài Bảng lần tới hắn sẽ nằm trong top năm?
- Địa Ngục Sát Thần mạnh vậy ư? Theo ta được biết, trên thân Mộng Vân tiểu thư có mang theo một kiện vô thượng bí bảo! Bí bảo này uy lực lớn vô cùng, không ngờ vẫn bị Địa Ngục Sát Thần trấn áp.
- Vòng này càng lúc càng thú vị, giờ đã thảm liệt vậy rồi, tiếp sau đoán chừng phải có người chết?
- Người Đông Ma Cung còn chưa đi ra, không biết Đường Ninh sinh tử thế nào?
Bốn phía truyền đến từng hồi tiếng nghị luận, Lục Ly trị liệu một lát, thần niệm đảo quanh một vòng, phát hiện mới có mười mấy đôi võ giả đi ra, vẫn còn rất nhiều võ giả chưa chiến đấu xong.
Sắc mặt Y tiểu thư có vẻ khá khó coi, xem ra đã bại bởi Doãn Thanh Ti. Sắc mặt Cam Lâm lại thoáng vui mừng, xem ra đã thắng trận này, Quỳnh tiểu thư rõ ràng đã bại, Vân Khai Nguyệt quá mạnh.
Trị liệu một lát, vừa lúc có bóng người truyền tống đi ra, dẫn lên toàn trường chú ý, thanh niên áo đen Đông Ma Cung truyền tống ra ngoài.
- Hoa, Đường Ninh thắng rồi?
- Đúng vậy, người truyền tống ra trước là thanh niên Đông Ma Cung, xem ra Đường Ninh đã thắng!
- Đường Ninh quá mạnh, chắc chỉ có Doãn Thanh Ti và Vân Khai Nguyệt là có thể đương đầu được với hắn.
Bốn phía bỗng chốc náo nhiệt, tiếng nghị luận vang lên không ngừng, Lục Ly cũng có chút kinh ngạc, hắn vốn tưởng tỷ lệ chiến thắng của thanh niên Đông Ma Cung sẽ cao hơn một ít.
- Tên nhãi ranh, ngươi dám giết thiếu chủ nhà ta, a, a!
Một tiếng hét phẫn nộ vang lên khiến toàn trường đều kinh hãi, một lão giả nước mắt tuôn đầy mặt bay tới. Người này vừa rống giận, trên quảng trường một đạo bạch quang lấp lánh, tiếp đó một cỗ thi thể máu thịt mơ hồ hiện ra trên quảng trường.
- Thiếu chủ!
Lão giả khóc lóc vọt lên, ôm lấy thi thể kia, mấy lão giả trấn thủ Hỗn Độn Thành trên khán đài cũng bay xuống mấy cái, miễn cho người Đường gia động thủ với thanh niên Đông Ma Cung.
Lúc này, toàn trường gần như chết lặng, không ngờ thanh niên Đông Ma Cung lại thắng, còn giết cả Đường Ninh.
Lần luận võ này tổng cộng chết ba người, tất cả đều vong mạng dưới tay thanh niên Đông Ma Cung.
Những người khác thì cũng thôi, riêng Đường Ninh lại là yêu nghiệt hạng ba trên Thiên Tài Bảng, được Đường gia nội định là gia chủ đời sau. Tất cả người Đường gia đều ký thác kỳ vọng vào hắn, cảm thấy mấy trăm năm sau Đường Ninh nhất định sẽ trở thành cường giả tuyệt đỉnh ở Nhị trọng thiên.
Trước kia mỗi lần Đường Ninh đi ra ngoài đều có mấy vị trưởng lão đi theo. Lần này tới Hỗn Độn Đảo luận võ, bởi vì nơi đây vốn tuyệt đối an toàn, người Đường gia cũng không nghĩ tới sẽ có người dám giết Đường Ninh, bởi thế chỉ phái một vị trưởng lão hộ tống.
Hỗn Độn Đảo đúng là tuyệt đối an toàn, nhưng không ngờ lại có người dám đánh chết Đường Ninh trong khi đang luận võ. Cái chết của Đường Ninh không chỉ hung hăng đè ép uy vọng Đường gia, còn khiến Đường gia đau xót mất đi một thiên tài tuyệt đỉnh, sau này cũng sẽ thiếu mất một vị siêu cấp cường giả chấn hưng gia tộc.
Nhị trọng thiên rất loạn, thường xuyên bộc phát đại chiến. Tỉ như trước đó Đại Ma Vương khai chiến với mấy đại thế lực, nhưng giữa ba mươi sáu đại thế lực với nhau lại rất hài hòa, về cơ bản sẽ không vạch mặt. Dù có ân oán cũng sẽ không động thủ đối phó Thần Tử.
Giết Thần Tử Đường gia, bằng với đứt mất hi vọng tương lai của Đường gia, hủy đi căn cơ của bọn họ. Đây chính là triệt để trở mặt với Đường gia, nếu Đường gia không phản kích, ngày sau làm sao còn có thể đặt chân ở Nhị trọng thiên.
Bởi vì Đường Ninh tư chất nghịch thiên, cái chết của hắn càng nghiêm trọng hơn cái chết của Phó công tử Diêm công tử nhiều lần. Bởi thế lúc này toàn trường đều câm như hến, vô số người đưa mắt nhìn nhau.
Đông Ma Cung muốn lần nữa đối địch với hết thảy thế gian ư?
Mặc dù nghỉ ngơi lấy sức được ít năm, Đông Ma Cung hẳn đã khôi phục chút thực lực. Vấn đề là thanh niên Đông Ma Cung vừa đi ra đã đắc tội ba đại thế lực, hắn hành sự không chút kiêng kỵ như thế, rất dễ dẫn lên các đại thế lực còn lại phản cảm.
Đến lúc đó mấy đại thế lực liên thủ, rất có thể Đông Ma Cung sẽ lần nữa bị tiêu diệt.
Thanh niên Đông Ma Cung mặt không biểu tình, trực tiếp xếp bằng ngồi xuống, không thèm để ý tên trưởng lão Đường gia kia. Trưởng lão Đường gia khóc rống mấy tiếng, sau đó ngước mắt nhìn chằm chằm thanh niên Đông Ma Cung, sát khí đằng đằng nói: