Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Chờ chút, đừng nóng!
Lục Ly lần nữa giả bộ trầm tư, tròng mắt khẽ động, nét mặt âm tình bất định, như thể trong lòng đang suy nghĩ lung lắm. Long Thí Thiên cũng không thúc giục, trong lòng dâng lên một tia hi vọng, nếu có thể cầm được hai trái Huyền Vũ Quả, chuyến này liền hoàn mỹ.
- Được rồi, chủ nhân, đã bố trí xong!
Một nén hương sau, tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên, vẻ quấn quít trên mặt Lục Ly tan biến, hắn ngẩng đầu nhìn Long Thí Thiên nói:
- Long công tử, sau một hồi suy nghĩ nghiêm túc, ta quyết định một cọng lông cũng không cho ngươi, trận chiến này nếu ngươi không nhận thua, sống chết tự chịu!
- Ách?
Long công tử hơi ngớ, sao thái độ trước với sau của Lục Ly khác biệt lớn vậy? Rất nhanh, sắc mặt hắn chuyển thành màu gan heo, đây là Lục Ly đang đùa hắn, hắn lập tức nổi giận lôi đình, trong tay hiện ra một thanh bán nguyệt kịch, phẫn nộ lao tới Lục Ly.
- Giết!
Cả người hắn như cuồng long phóng đến chỗ Lục Ly, trên thận cuộn trào sát ý, tròng mắt đỏ ngầu, giận không thể át.
- Tốt!
Thấy Long Thí Thiên cuồng bạo như thế, tựa hồ đã phần nào mất đi lý trí, Lục Ly không khỏi đại hỉ. Hắn âm thầm chuẩn bị, trận chiến này hắn phải tốc chiến tốc thắng, nếu Phong Thần đạo trường hữu dụng, hắn sẽ dành cho Long Thí Thiên công kích như cuồng phong bạo vũ, khiến đối phương thất bại thảm hại, không cách nào trở mình.
Long Dực chớp động giả bộ lui lại, mắt gắt gao nhìn chằm chằm Long Thí Thiên. Đợi lúc Long Thí Thiên xông vào trong Phong Thần đạo trường, hắn lập tức hạ lệnh:
- Huyết Linh Nhi, mở ra Phong Thần đạo trường!
Ông!
Mặt đất lấp lánh bạch quang, không gian thoáng khẽ ba động, một đạo lực lượng kỳ dị tràn ngập khắp phương viên ngàn dặm, Phong Thần đạo trường bóc mở. Giữa không trung, tốc độ Long Thí Thiên đột nhiên giảm mạnh, thân thể không cách nào cân bằng, vặn vẹo giữa trời, trong mắt hiện vẻ bối rối.
- Hẳn không phải đang giả bộ, giết!
Lục Ly một mực thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng, Long Dực lóe lên, chân đạp Tiêu Dao Bộ cuồng bạo phóng tới, nháy mắt đã đến trước mặt Long Thí Thiên. Hắn không lấy ra Thần Thiết, mà dùng song quyền luân phiên nện tới Long Thí Thiên.
Long Thí Thiên quả nhiên bị áp chế thần lực, bởi thế tốc độ phi hành mới chậm lại. Vừa rồi trong mắt hắn hiện đầy vẻ sợ hãi, không biết vì sao thần lực lại không cách nào vận chuyển? Hắn sửng người mất một lúc thì Lục Ly đã bay tới.
- Hừ!
Thấy vậy, hắn tức tốc vung lên bán nguyệt kích ầm ầm nện lên đầu Lục Ly, mặc dù không cách nào vận dụng thần lực, nhưng bán nguyệt kích này cũng là bí bảo, sắc bén vô cùng.
Oanh!
Ầm!
Bán nguyệt kích nện lên đầu Lục Ly, lại chỉ phát ra một tiếng vang trầm muộn chứ không gây được bất cứ thương tổn nào. Bản thân Long Thí Thiên lại bị Lục Ly lộn hai vòng đánh xuống dưới đất. Lục Ly không đánh văng Long Thí Thiên ra xa, bởi vì phạm vi Phong Thần đạo trường có thể bao trùm chỉ khoảng ngàn dặm.
- Ách?
- Cái này...
Hai tiếng kinh hô vang lên, Long Thí Thiên kinh ngạc phát hiện trên đầu Lục Ly không có nửa điểm thương tích. Lục Ly cũng kinh ngạc vì Long Thí Thiên không chịu thương thế quá nặng, chỉ có khóe miệng tràn ra chút máu tươi, xương cốt không hề đứt gãy.
Vừa rồi hắn phóng thích Linh Bạo Bí Thuật, năng lượng cường đại phát nổ trong cơ thể Long Thí Thiên, vốn tưởng rằng dù không khiến Long Thí Thiên trọng thương thì chí ít cũng phải đánh gãy mấy đoạn xương cốt mới đúng.
Hưu!
Hắn đã không quản được quá nhiều, tung người bay vọt xuống, triển khai công kích như vũ bão đối với Long Thí Thiên. Hắn đã đánh cho Long Thí Thiên trở tay không kịp, đương nhiên sẽ không để mặc đối phương có cơ hội phản ứng, trước cứ một hơi oanh thành trọng thương rồi tính.
Biến cố liên tiếp khiến Long Thí Thiên bị đánh mộng, tốc độ Lục Ly cũng quá nhanh. Hắn thậm chí còn chưa kịp phản ứng thì Lục Ly đã lần nữa vọt xuống, hắn theo bản năng vung lên bán nguyệt kích không ngừng chém tới Lục Ly.
Trong tình thế không cách nào vận dụng thần lực, bán nguyệt kích cũng chỉ như một thanh binh khí tương đối sắc bén, không thể phát huy ra được uy năng cường đại. Chỉ là một thanh thần binh lợi khí, há lại có thể phá tan phòng ngự của Lục Ly?
Rầm rầm rầm!
Chỉ trong nháy mắt, Long Thí Thiên đã bị Lục Ly đánh trúng mấy chục quyền, lần này hắn bị thương, xương đầu rạn nứt, xương sườn cũng gãy mất mấy cây, đau đớn kịch liệt khiến hắn tỉnh táo thêm một chút. Hắn biết không thể cứ tiếp tục thế này, nhất định phải phản kích, bằng không hắn sẽ bị Lục Ly đánh chết tươi.
Ngao!
Hắn đột nhiên ngửa mặt lên trời rống một tiếng, tiếp đó trong thân thể sáng lên hắc quang vạn trượng, cả người chợt bành trướng, một cỗ khí tức hung lệ truyền ra.
- Biến thân...
Bước chân Lục Ly khẽ giật lui ra sau trăm dặm, trong mắt hắn lộ ra một tia chấn kinh, Long Thí Thiên không phải biến thân, mà là biến về bản thể, hắn không phải Nhân tộc, mà là Yêu tộc!
Thân hình Long Thí Thiên tan biến, thay vào đó là một con Hắc Long cực lớn, Hắc Long kia dài chừng mấy trăm trượng, trên đều hiện đầy lân phiến đen lấp lánh hàn quang. Trong mắt chứa đầy nộ khí, miệng rộng há to, phun ra long viêm (hơi thở của rồng) màu đen, khí tức cực kỳ khủng bố.
- Khó trách đánh nhiều quyền như vậy mà vẫn không thể trọng thương hắn.
Lục Ly hoảng nhiên đại ngộ, tên Long Thí Thiên này là Long tộc, nhục thân trời sinh đã rất cường đại, chẳng trách khó mà đánh thương được.
Không ngờ đại tộc ẩn thế Long gia lại là Yêu tộc, Long Thí Thiên này ẩn tàng quá sâu, trên thân không hề có nửa điểm khí tức Yêu tộc. Chẳng qua nếu đã là đại tộc ẩn thế, khẳng định có bí thuật nào đó giấu đi khí tức Yêu tộc trên thân.
- Địa Ngục Sát Thần!
Miệng rộng Long Thí Thiên mở ra, cất tiếng nói trầm muộn:
- Ngươi đã bức ta lộ ra bản thể, vậy thì chuẩn bị chết đi. Ai thấy được bản thể tộc ta, tất giết không tha!
Thực ra ở Nhị trọng thiên có rất nhiều Yêu tộc, song về cơ bản đều không dám quang minh chính đại lộ diện, rốt cuộc nơi đây là thiên hạ của Nhân tộc, Long gia là Yêu tộc, việc này với các đại thế lực không phải bí mật, nhưng bên ngoài lại không mấy người biết được.