Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Từng đạo hàn khí tràn ra từ trên thân, nhanh chóng bao phủ khắp bốn phương tám hướng, thoáng chốc đã phủ kín toàn bộ tiểu thế giới. Lục Ly cảm nhận được từng đạo hàn lưu thổi tới, thân thể và thần lực, thậm chí cả linh hồn đều bị đông kết, tốc độ cũng đột nhiên giảm mạnh.
- Đây là chân ý gì? Sao phạm vi bao trùm lớn thế?
Lục Ly biến sắc, Vân Khai Nguyệt đúng là quá biến thái? Chỉ phóng thích ra một chân ý đã bao trùm toàn bộ tiểu thế giới, khiến tốc độ hắn giảm đi chí ít ba thành...
Lục Ly từng kiến thức qua chân ý hệ Băng Tuyết, năm đó Lục Nhân Hoàng có tham ngộ một chân ý có thể đóng băng ba ngàn dặm, nhưng loại chân ý đó của Lục Nhân Hoàng so với Hàn Băng Lĩnh Vực của Vân Khai Nguyệt trước mắt thì quả thực chênh nhau như trời với đất.
Lục Nhân Hoàng đóng băng thân thể người, Vân Khai Nguyệt lại vừa đóng băng thân thể vừa đóng băng cả thần lực lẫn linh hồn. Nhục thân Lục Ly cường đại cỡ nào? Thế mà giờ đây hắn lại cảm thấy tay chân tê dại đông cứng hết cả, sâu trong linh hồn cũng truyền đến cảm giác buồn ngủ, tốc độ thần lực vận chuyển giảm mạnh.
Hưu!
Bản thân Vân Khai Nguyệt lại không phải chịu bất kỳ hạn chế gì, hắn khoái tốc lướt đến chỗ Lục Ly, người còn chưa tới gần, trường thương đã rung rung, bất thần đâm ra ba nhát.
Xoẹt!
Ba tiếng gió rít vang lên, thương ảnh từ ba hướng tập kích đến, một trước một sau, một trên đỉnh đầu, nhìn có vẻ rất thần kỳ.
Thậm chí ba đạo thương ảnh này không phải hư ảnh, thoạt nhìn giống hệt ba thanh trường thương chân thực đâm tới. Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn, năng lực cảm giác trở nên nhạy bén dị thường, hắn biết ba đạo thương ảnh đâm tới gần như cùng lúc, dùng tốc độ của hắn hiện tại hẳn là không cách nào tránh né hết được.
Hây!
Hắn chủ động xông lên, giơ nắm đấm nện lên thương ảnh, nắm đấm hắn va chạm cùng thương ảnh, hắn cảm thấy như bị một ngọn núi nhỏ đụng phải, nơi nắm tay tràn ra máu tươi, thương thế có vẻ không nhẹ.
- Không đúng...
Vốn hắn còn tưởng uy lực thương chỉ chừng đó mà thôi, đột nhiên bỗng chợt giật mình, phát hiện một đạo năng lượng bất ngờ men theo nắm tay tiềm nhập vào trong thân thể, khoái tốc phân tán đi khắp bốn phía trong người.
- Năng lượng thuộc tính Hắc Ám, còn đang ăn mòn sinh mệnh bản nguyên của ta!
Lục Ly cảm ứng một phen, trong lòng không khỏi hoảng hốt. Khó trách Vân Khai Nguyệt có thể đánh trọng thương thanh niên Đông Ma Cung, tên thanh niên Đông Ma Cung kia vừa ra ngoài liền ngất đi, hóa ra nguyên nhân là vì cái này.
Vân Khai Nguyệt có thể không ngừng phóng thích thương ảnh, mỗi lần lại có một tia năng lượng thuộc tính Hắc Ám xâm nhập vào trong thân thể. Mặc dù tốc độ ăn mòn sinh mệnh bản nguyên của những năng lượng này không tính quá nhanh, nhưng nếu liên tục tấn công mấy trăm mấy ngàn thương thì sao? Hàng trăm hàng ngàn đạo năng lượng thuộc tính Hắc Ám nhập thể, dù là cường giả mạnh đến mấy cũng phải tiêu đời.
Sinh mệnh bản nguyên là thứ quan trọng nhất đối với mỗi sinh linh, một khi sinh mệnh bản nguyên tiêu hao quá nhiều, người sẽ trở nên hư nhược già yếu, chờ sinh mệnh bản nguyên hao hết, lập tức sẽ tử vong trong nháy mắt.
Hưu hưu hưu!
Mặc dù Lục Ly đang bay giữa trời, nhưng bởi vì Hàn Băng Lĩnh Vực, tốc độ của hắn giảm mạnh, bởi thế rất nhanh lại bị Vân Khai Nguyệt kéo gần cự ly.
Xoẹt xoẹt!
Vân Khai Nguyệt rất cẩn thận, không tiến một bước rút ngắn khoảnh cách, mà đứng xa xa cách chừng trăm dặm lại đâm ra mấy nhát trường thương, lần này hắn đâm ra tám đạo thương ảnh, phủ kín khắp bốn phương tám hướng, Lục Ly không thể tránh, chỉ còn nước ngạnh kháng hai đạo thương ảnh trong đó.
Rầm rầm rầm!
Thương ảnh nổ tung, nhưng hai đạo năng lượng thuộc tính Hắc Ám lại lần nữa tiến vào thân thể, bắt đầu phá hư sinh mệnh bản nguyên của hắn. Những năng lượng thuộc tính Hắc Ám này không tính mạnh, song lại cứ liên tục gặm nhấm sinh mệnh bản nguyên, khiến Lục Ly vô cùng đau đầu.
- Huyết Linh Nhi, đã xong chưa? Đã sắp trụ hết nổi rồi!
Lục Ly truyền âm đi qua, rất nhanh Huyết Linh Nhi liền đáp lời:
- Đợi thêm chừng một nén hương, xong ngay đây.
Lục Ly đành phải tiếp tục phi hành, tận lực tránh né không cho Vân Khai Nguyệt áp sát, đáng tiếc tốc độ hắn bị áp chế kịch liệt, không ngừng bị Vân Khai Nguyệt rút ngắn cự ly, không ngừng bị thương ảnh tập kích.
Thời gian một nén nhang, Lục Ly đã bị mấy trăm đạo thương ảnh tập kích, hơn ba mươi đạo năng lượng màu đen nhập thể, tốc độ hắn lần nữa giảm mạnh, thân thể cũng bắt đầu xuất hiện cảm giác suy nhược.
Những năng lượng thuộc tính Hắc Ám này không ngừng ăn mòn bản nguyên sinh mệnh của hắn, hắn biết nếu bị tấn công thêm vài lần, trên trăm đạo năng lượng nhập thể, như vậy chiến đấu tiếp sau đều không cần đánh nữa, cứ trực tiếp nhận thua hoặc chờ chết là được.
- Sát Thần!
Tiếng quát băng lãnh của Vân Khai Nguyệt vang lên:
- Ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhận thua đi, bằng không nếu tiếp tục đấu tiếp, Khai Nguyệt không dám chắc ngươi còn có thể sống sót đi ra đâu.
Vân Khai Nguyệt tựa hồ đã đổi ý, không còn muốn giết Lục Ly nữa, có lẽ là bởi Lục Ly khiến hắn có điều cố kỵ, vạn nhất Lục Ly thật có bối cảnh ở Tam trọng thiên thì sao? Như vậy giết chết Lục Ly sẽ mang đến hậu hoạn khôn cùng cho Thánh Nguyên Điện. Ở phương diện này, đệ tử đại gia tộc thường thường sẽ cân nhắc càng lâu dài, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối sẽ không loạn giết người.
Lục Ly làm sao có thể nhận thua? Trừ phi đến thời khắc cuối cùng, không còn bất kỳ hi vọng nào nữa thì may ra hắn mới chịu từ bỏ.
Hắn cắn răng tiếp tục phi hành, đồng thời nghĩ cách điều động thần lực và năng lượng kỳ dị trong huyệt đạo, thử xem có thể hóa giải năng lượng hệ Hắc Ám trong cơ thể không.
Đáng tiếc những năng lượng này đã khuếch tán đi khắp toàn thân, tiềm phục trong thân thể máu thịt, muốn khu trừ trong thời gian ngắn là điều không thể.
- Chủ nhân, được rồi, có cần bóc mở ngay không?
Lát sau, giọng Huyết Linh Nhi vang lên, Lục Ly lập tức truyền âm nói:
- Bóc mở, vây khốn Vân Khai Nguyệt cho ta!
Ông!
Mặt đất khẽ sáng lên, tiếp đó một làn sương trắng nhàn nhạt tràn ra, từ từ bao phủ khắp trọn cả tiểu thế giới.