Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lúc nói chuyện, Vân Khai Nguyệt còn mở ra ký ức tinh thạch, như vậy vạn nhất Lục Ly thật có bối cảnh, hắn cũng có thể có cái để mà ăn nói, rằng không phải hắn muốn giết Lục Ly, mà là Lục Ly tự mình tìm chết...
- Thế giới Hồn Ám?
Nghe được bốn chữ này, trong lòng Lục Ly khẽ động, chẳng lẽ những năng lượng màu xám đen này là hồn lực? Những năng lượng này không phải công kích vật lý, mà là công kích linh hồn?
- Không đúng, công kích linh hồn hẳn phải tấn công linh hồn mới đúng, sao giờ lại ăn mòn sinh mệnh bản nguyên?
Lục Ly không khỏi mơ hồ, hắn trầm tư suy nghĩ một lúc, sau đó điều động hồn lực tiến vào trong thân thể, thử dùng hồn lực thúc giục đại đạo chi ngấn.
- À...
Sau khi hồn lực thúc động đại đạo chi ngấn, tất cả năng lượng thuộc tính Hắc Ám trong thân thể hắn lập tức bị hấp dẫn. Dồn dập tuôn ra từ trong mỗi tấc máu thịt, tập trung ở tiểu phúc, hòa cùng với Hỗn Độn chi khí.
- Quả nhiên là năng lượng linh hồn, chẳng qua đây là một loại năng lượng linh hồn vô cùng kì lạ!
Lục Ly đại hỉ, khó trách trước kia hắn một mực không cách nào hấp thu những năng lượng này, thì ra nguyên nhân là ở đây. Trong lòng hắn như trút được gánh nặng, vội lấy ra một ít thần dịch nuốt vào, còn luyện hóa mấy loại đan dược, khôi phục sinh mệnh nguyên khí.
Đương nhiên, ngoài mặt hắn vẫn tỏ vẻ hư nhược, bộ dáng như thể sắp chết. Hơn nữa tốc độ còn càng lúc càng chậm, tựa hồ sinh mệnh bản nguyên trong thân thể đã sắp hao hết.
- Sát Thần, nhận thua đi, ta nhất định phải thắng trận chiến này, nếu ngươi cứ chấp mê bất ngộ, ta đành phải thẳng tay với ngươi.
- Sát Thần, ta nhiều lần khuyên ngươi, ngươi thật tưởng ta không dám giết ngươi chắc?
- Sát Thần, ta cho ngươi một lần cơ hội sau cùng, nhận thua đi!
Vân Khai Nguyệt liên tục tấn công, đồng thời không ngừng hét lớn, tình hình chung quanh một mực được ký ức tinh thạch ghi chép lại, nếu ngày sau có người nhắc đến chuyện này, hắn cũng không sợ đuối lý.
Liên tục tấn công chừng mấy nén hương, tốc độ Lục Ly đã chậm ngang Thiên Thần Tam Kiếp bình thường, nét mặt trắng bệch như đang mắc bệnh nặng, bộ dạng không khác gì ông lão sắp về trời.
Ngoài mặt có vẻ rất hư nhược, nhưng thực ra Lục Ly đã khôi phục lại nhiều, bộ dạng kia là hắn cố giả bộ đi ra. Hắn đang chờ cơ hội, chờ Vân Khai Nguyệt tới gần. Hắn chỉ có một lần ra tay, nếu Thần Thiết không cách nào đánh chết Vân Khai Nguyệt, hắn chỉ còn nước nhận thua hoặc chờ chết.
- Sát Thần, xin lỗi!
Vân Khai Nguyệt rốt cục nhịn hết nổi, bắt đầu dùng tới một sát chiêu khác, trường thương trong tay khẽ rung động, thiên địa nguyên khí và hàn khí quanh bốn phía đều hội tụ về phía trường thương, một đạo thần uy vô danh hình thành, tiếp đó hắn đột nhiên vung tay đâm ra một thương.
Xùy!
Một con Băng Long gào thét bay ra từ trong trường thương, nhanh chóng đuổi kịp Lục Ly, thoáng chốc đã đánh trúng sau lưng Lục Ly. Long Dực trên lưng nổ tung, tiếp đó tầng tầng vỡ ra, máu thịt nhầy nhuệ, lộ ra xương trắng hếu. Chẳng qua xương cốt hắn được luyện lâu vậy rồi, cứng rắn dị thường, thế nên không hề bị nứt gãy.
Ầm!
Lục Ly nện ầm ầm xuống đất, miệng phun ra một búng máu tươi, trực tiếp ngất đi, nằm rạp trên đất không nhúc nhích.
- Ách?
Vân Khai Nguyệt chớp chớp mắt, nghi hoặc nhìn chằm chằm Lục Ly, thần niệm một lần tiếp một lần đảo qua, xác định khí tức trên thân Lục Ly quả thực đã rất suy nhược, linh hồn bên trong cũng hoàn toàn yên ắng, lúc này hắn mới khẽ nhíu mày.
Lục Ly ngất đi?
Thế giờ hắn phải làm sao? Bởi vì Lục Ly không nhận thua, bởi thế sẽ không bị truyền tống ra ngoài. Hắn hoặc là chờ Lục Ly tỉnh lại nhận thua, hoặc là trực tiếp đánh chết Lục Ly.
- Trước thử xem có đúng hắn ngất thật rồi không?
Vân Khai Nguyệt rất cẩn thận, lần nữa phóng thích một con Băng Long, phát nổ ngay trên lưng Lục Ly, lần này đã có bảy tám đoạn xương cốt bị đánh gãy.
Xác định Lục Ly không có nửa điểm động tĩnh, trong linh hồn cũng không thấy ba động, Vân Khai Nguyệt yên tâm. Hắn tung người bay vụt xuống, trong tay lấp lánh hắc quang, định trước phong ấn thần đan Lục Ly, như thế sau này Lục Ly có tỉnh lại, muốn chém giết hay lột da rút xương đều do hắn định đoạt.
Hắn vẫn vô cùng cẩn thận, đảo quanh bên người Lục Ly vài vòng, còn thử tới gần, thấy trong linh hồn Lục Ly không thấy có dù chỉ một tia ba động, lúc này hắn mới áp sát Lục Ly, một tay vỗ tới tiểu phúc.
Đúng lúc này!
Lục Ly đột nhiên mở mắt ra, như một con Cự Long thức tỉnh, trong tay xuất hiện một thanh Thần Thiết màu đen, trên thân cũng cuộn trào sát khí vô tận, miệng gầm thét:
- Vân công tử, ngươi trúng kế!
Thần Thiết hấp thu toàn bộ thần lực trong cơ thể Lục Ly, thần uy khủng khiếp tràn ngập ra, hệt như vòm trời đè ép xuống, khiến linh hồn Vân Khai Nguyệt đều khẽ run lên.
Hắn thần sắc đại biến, kinh hô:
- Thần uy cường đại quá, chẳng lẽ đây là mảnh vụn Thánh Binh?
- Ngươi đáp đúng, nhưng không có thưởng!
Lục Ly vung lên Thần Thiết trùng trùng vỗ tới đầu Vân Khai Nguyệt, trực tiếp hạ sát thủ. Chỉ cần chuyện đã quyết, hắn liền sẽ làm trước rồi tính, đừng nói Vân Khai Nguyệt là Thần Tử Thánh Nguyên Điện, dù có là con em đại gia tộc Tam trọng thiên hắn cũng giết không tha.
Thần Thiết mang theo thần uy phá hủy hết thảy trùng trùng vỗ tới, hai người cách nhau quá gần, Vân Khai Nguyệt căn bản không cách nào tránh né, hắn chỉ có thể hoặc là phóng thích sát chiêu cường đại đồng quy vu tận với Lục Ly, hoặc là tận lực ngăn đỡ.
Vân Khai Nguyệt nhận ra Thần Thiết là mảnh vụn Thánh Binh, song hắn lại không quá kinh hoảng, cũng không liều chết phản kích.
Ông!
Giới chỉ sáng lên, một chiếc đỉnh nhỏ hình vương màu bạc xuất hiện trong tay, thần lực quán chú vào, đỉnh kia lập tức phóng ra ngân quang vạn trượng, một cỗ thần uy hạo hãn tràn ngập ra, không ngờ lại chẳng hề không kém thần uy từ Thần Thiết.
Ông!
Đỉnh vuông lóe lên quang mang, hóa thành một tấm chắn, ngăn ở trên đầu Vân Khai Nguyệt. Thần Thiết vừa lúc nện xuống, trùng trùng đụng lên tấm chắn.
Oanh!
Thần Thiết và tấm chắn va chạm vào nhau, không gian xung quanh theo đó run lên, sóng xung kích khủng bố hất văng Lục Ly và Vân Khai Nguyệt ra xa.