Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Thương thế Lục Ly càng thêm nặng, trong miệng Vân Khai Nguyệt cũng tràn ra một búng máu tươi, chẳng qua trong mắt hắn lại lấp lánh hàn quang, trên mặt hiện đầy vẻ hưng phấn.
Từ đằng xa hắn đã quát khẽ:
- Sát Thần, cảnh giới ngươi quá thấp, dù có mảnh vụn Thánh Binh cũng không cách nào phóng thích thần uy quá lớn. Ha ha ha, không ngờ Vân Khai Nguyệt ta lại có cơ hội được đến mảnh vụn Thánh Binh. Sát Thần, xin lỗi, hôm nay ngươi tất phải chết!
Vân Khai Nguyệt cấp tốc bay tới, tấm chắn trong tay lần nữa biến ảo, hóa thành một thanh trường thương, đỉnh vuông này tựa hồ có thể tùy ý biến hóa. Trường thương cuộn trào thần uy, hào quang vờn quanh, uy thế không kém gì Thần Thiết, rõ ràng là binh khí giả Thánh Binh, còn là loại phỏng chế tương đối cao cấp, thần uy mạnh hơn xa Tiên Ma Tháp của Tần Chiến.
- Xong rồi...
Ánh mắt Lục Ly thoáng ảm đạm, hắn vạn vạn không ngờ Vân Khai Nguyệt lại có bí bảo cường đại như thế. Vốn cho rằng dù Vân Khai Nguyệt có bí bảo, bằng vào Thần Thiết hẳn cũng có thể hủy được, lại không ngờ kết quả sẽ như thế này.
Thần Thiết chỉ có thể dùng một lần, lúc này thần lực trong người đã cạn kiệt, thế nên trước mặt hắn chỉ có hai kết cục, hoặc là chết, hoặc là lập tức nhận thua.
- Ta...
Lục Ly quát khẽ, chuẩn bị nhận thua, bại thì bại, dù sao cũng đỡ hơn là mất mạng. Không thể quay về Thiên Ma Đảo, hắn còn có thể nghĩ cách đào vong, nghĩ cách giết ra một con đường máu, sinh cơ tuy xa vời, nhưng ít ra vẫn còn một tuyến.
Nhưng mà!
Lúc Lục Ly định nhận thua, trường thương trong tay Vân Khai Nguyệt lại đột nhiên hóa thành chuông lớn, hắn bất ngờ đánh lên mặt chuông, chuông kia lập tức phát ra từng đạo tiếng vang như sấm rền, thanh âm chát chúa hóa thành gợn sóng khuếch tán ra, màng nhĩ Lục Ly tức thì vỡ tan, đau đớn kịch liệt khiến hắn không hô tiếp được.
Then chốt nhất là không gian ba động tiến vào trong đầu hắn, hóa thành một đạo năng lượng kỳ dị tấn công linh hồn, hắn tự nhiên không thể hô ra hai tiếng sau cùng, bằng với không cách nào truyền tống ra ngoài.
- Vân Khai Nguyệt muốn cướp Thần Thiết của ta, hắn muốn giết chết ta!
Trong lòng Lục Ly khẽ run lên, nương theo Vân Khai Nguyệt khoái tốc bay tới, hắn ngửi thấy được một tia khí tức tử vong. Hiện tại bản thân hắn đang bị trọng thương, thần lực hoàn toàn không có, tuyệt đối không phải là đối thủ của Vân Khai Nguyệt.
Khoan nói trong tay Vân Khai Nguyệt có bí bảo cường đại, chỉ riêng chiến lực Vân Khai Nguyệt, hắn không sử dụng Thần Thiết thì tuyệt không cách nào đánh lại.
Sinh tử quan đầu!
Hắn không chọn cách đào tẩu, cũng không tiếp tục nhận thua, Vân Khai Nguyệt tùy thời có thể công kích linh hồn hắn, ngăn cản hắn hô lên ba tiếng “ta nhận thua”.
Mỗi khi đứng giữa lằn ranh sinh tử, đầu óc hắn lại chuyển động nhanh gấp trăm lần bình thường, chỉ một giây trong đầu hắn đã chớp qua mấy trăm suy niệm, nghĩ xem làm sao để phá giải nguy cơ trước mắt.
Tu luyện thần lực đã không kịp nữa rồi, dù trong nháy mắt bổ sung đầy đủ thần lực, Vân Khai Nguyệt với bí bảo trong tay, hắn cũng không cách nào giết được. Dùng ngôn từ uy hiếp hắn cũng đã không mấy hiệu quả, loại người như Vân Khai Nguyệt nếu một khi đã động sát tâm, tuyệt đối sẽ không dễ dàng đổi ý, dù Lục Ly có nói phụ thân hắn là Đại Đế một phương ở Tam trọng thiên, Vân Khai Nguyệt cũng sẽ không tin, trước cứ giết rồi tính.
Từ trong mắt Vân Khai Nguyệt hắn đã nhìn ra được, đối phương quyết phải giết mình. Lấy mấy thứ như Huyền Vũ Quả ra làm điều kiện đàm phán, Vân Khai Nguyệt càng sẽ không để tâm.
Bởi thế càng nghĩ hắn càng cảm thấy chỉ còn một con đường để đi, đó chính là nghĩ cách đánh chết Vân Khai Nguyệt.
- Sát Đế Quỷ Trảm, thần thiết, Hư Không Trùng, Thần Văn đạo trường, Hỗn Độn chi khí...
Trong đầu Lục Ly chớp qua từng đạo ý niệm, lúc nghĩ đến Hỗn Độn chi khí trong lòng hắn đột nhiên khẽ động. Hỗn Độn chi khí có thể sinh mệnh bản nguyên, nếu hắn điều động lượng lớn Hỗn Độn chi khí, khả năng có thể đánh trọng thương, thậm chí là giết được Vân Khai Nguyệt.
- Muốn điều động Hỗn Độn chi khí, như vậy nhất định phải khống chế đại đạo chi ngấn, nhưng làm sao để khống chế đại đạo chi ngấn đây?
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, trong đầu Lục Ly hiện ra mấy trăm ý tưởng, toàn bộ quá trình chỉ diễn ra trong chưa đầy một nhịp thở. Đầu bên kia Vân Khai Nguyệt đã lao tới, chuông lớn hóa thành trường thương, ánh mắt Vân Khai Nguyệt băng lãnh như dã thú, trường thương run run, cuốn theo thần uy cuồn cuộn và từng mảnh hào quang đâm tới đầu Lục Ly.
Lục Ly đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, mắt thấy trường thương càng lúc càng gần, lúc này ánh mắt hắn đột nhiên trở nên mông lung, Vân Khai Nguyệt trước mắt chợt tan biến, cảm giác trọn cả thế giới xung quanh đều là một mảnh mông lung.
Trong mông lung, hắn ẩn ẩn thấy được khắp thế giới cất chứa vô số đại đạo chi ngấn, từng đại đạo chi ngấn tổ kiến nên toàn bộ thế giới, chống đỡ thế giới này.
Từng đạo đại đạo chi ngấn giao xoa liên hệ với nhau trong thế giới, hình thành nên một chỉnh thể. Một đạo đại đạo chi ngân có lẽ không nhiều tác dụng, nhưng vô số đạo đan xen vào nhau liền sinh ra thần uy hạo hãn, nâng dậy toàn bộ thế giới.
- Cố lên, cố thêm chút nữa!
Linh hồn hắn run lên, miệng khẽ nỉ non, tiếp đó hắn vung cánh tay, siết thành nắm đấm hung hăng nện tới trường thương trước mặt. Một quyền này hắn không điều động năng lượng trong huyệt đạo, cứ vậy nện thẳng tới.
- Ha ha!
Vân Khai Nguyệt cất tiếng cười lạnh, không ngờ Lục Ly lại dùng nắm đấm đi đối kháng bí bảo của hắn? Bí bảo này tên là Thiên Biến Đỉnh, là một kiện phỏng chế Thần Binh Thánh Hoàng. Từ khi được đến tới nay, trải qua mấy chục vạn năm, đỉnh này được vô số tiền bối Thánh Nguyên Điện uẩn dưỡng, uy lực càng lúc càng lớn. Đừng nói Lục Ly chỉ có Thần Thiết tiểu thành, dù nhục thân có cường đại thêm gấp mười, đoán chừng cũng sẽ bị đánh nát.
Ầm!
Mũi thương lấp lánh hàn quang, chớp mắt đã đánh tới nắm tay Lục Ly, không ngoài Vân Khai Nguyệt dự liệu, nắm tay Lục Ly lập tức bị xoắn nát.
Rầm rầm rầm!
Trường thương tiếp tục đâm tới, từng đoạn cánh tay Lục Ly nổ tung, nếu trường thương cứ một đường đâm tới thế này, sau cùng cả người Lục Ly đều sẽ bị xoắn nát, biến thành huyết vụ.