Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trước đó có người cho rằng nàng hẳn còn kém chí cường giả ẩn thế một chút, song giờ không còn ai nghĩ như vậy nữa.
Tuyệt đối đệ nhất!
Bằng một kích vừa rồi, Đại Ma Vương đã được nhận định là đệ nhất Nhị trọng thiên, thậm chí có người hoài nghi nàng liệu đã đạt đến cảnh giới Ngũ Kiếp? Phải biết dù ở Tam trọng thiên, cảnh giới Ngũ Kiếp cũng là đại nhân vật chí cao vô thượng.
Phốc!
Giữa trời, miệng Vân Xuy Tuyết không ngừng cuồng phún máu tươi, nửa đoạn thân dưới bị xoắn nát cũng cuồng phún máu tươi, bộ dạng thê thảm vô cùng.
Ông!
Vân Xuy Tuyết phản ứng rất nhanh, lấy ra hai viên đan dược màu vàng từ giới chỉ trong tay, nuốt vào, bằng không hắn sẽ vì đổ máu quá độ mà trực tiếp chết đi.
Bởi vì không có thần lực chống đỡ, thân thể hắn từ từ rơi rụng xuống, cuối cùng nện ầm ầm trên quảng trường, cách Lục Ly chỉ chừng ngàn trượng.
Vì không còn hai chân, thế nên hắn đừng nói là đứng, đến ngồi cũng không được, chỉ có thể nằm nghiêng trên đất.
Hắn không ngất đi, nét mặt bởi vì mất máu quá nhiều mà trở nên trắng bệch. Trong mắt đầy vẻ hư nhược, xen lẫn với đó là kinh hãi.
Thẳng đến khắc này hắn vẫn nghĩ không thông, tại sao Đại Ma Vương có thể một chiêu xoắn nát nửa người hắn? Vừa rồi thậm chí hắn còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy dưới thân tê rần, sau đó liền bị xoắn nát.
Đó là sát chiêu kiểu gì?
Hắn hồi tưởng lại, đến giờ vẫn còn chưa thôi kinh hãi, hắn có thể kết luận một điểm, đó là trong sát chiêu kia cất chứa chân ý thời gian vô cùng cường đại, bằng không hắn không có lý nào lại không kịp làm ra nửa điểm phản ứng.
- Chẳng lẽ đã đột phá cảnh giới Ngũ Kiếp?
Trong đầu Vân Xuy Tuyết chớp qua một đạo ý niệm, sau đó thần tình hắn trở nên dữ tợn, ánh mắt như rắn độc nhìn chằm chằm Đại Ma Vương, hé miệng nói:
- Được, được lắm! Đại Ma Vương, ngươi được lắm, lại dám phế đi thần đan của ta.
Trọn cả khuôn mặt Đại Ma Vương đều bị mặt nạ che phủ, chỉ có thể thấy được đôi mắt lạnh lùng, nàng hờ hững đáp nói:
- Nếu không phải niệm tình ngươi tu hành không dễ, lúc này ngươi sớm đã chết!
Ông!
Giới chỉ của Vân Xuy Tuyết sáng lên, trong tay hiện ra chiếc lệnh bài khắc hình Phượng Hoàng màu đen khi trước, khóe miệng nhếch lên ý cười tàn độc, nhìn chằm chằm Đại Ma Vương nói:
- Đại Ma Vương, ngươi biết lệnh bài này chứ?
- Không biết!
Đại Ma Vương nhàn nhạt liếc qua, nói:
- Ngươi tưởng lệnh bài này có thể dọa được ta?
- Xem ra ngươi không hiểu quá nhiều về chuyện ở Tam trọng thiên...
Vân Xuy Tuyết khẽ cười giễu cợt nói:
- Hắc Phượng Lệnh là lệnh bài của Phượng Hậu Đại Đế tại Tam trọng thiên, một khi ta bóp nát lệnh bài này, Phượng Hậu sẽ lập tức phát giác, hàng lâm phân thần xuống hạ giới, ngươi nghĩ mình có thể là đối thủ của Đại Đế Tam trọng thiên?
- Đại Đế!
Vô số người hít sâu một hơi khí lạnh, Tam trọng thiên có rất nhiều Đại Đế, mỗi một vị Đại Đế đều là tồn tại chí cao vô thượng, đừng nói Nhị trọng thiên, dù là cường giả Tam trọng thiên, khi đối mặt Đại Đế đều phải quỳ xuống. Đối với Đại Đế Tam trọng thiên mà nói, tất cả mọi người ở Nhị trọng thiên đều là sâu kiến.
- Đại Đế?
Nội tâm Lục Ly cũng khẽ run lên, năm đó Tử Đế chính là một phương Đại Đế ở Tam trọng thiên, còn giết chết đối thủ hắn là Dương Đế, và chủ nhân trước đây của Cửu Kỳ Sơn, Mục Đế, những người này đều là Đại Đế ở Tam trọng thiên.
Người có thể được phong Đế đều là tồn tại chí cao vô thượng, đại biểu cho chiến lực và uy quyền tuyệt đối. Tam trọng thiên cường giả như mây, có thể trở thành một phương Đại Đế, đủ thấy chiến lực Phượng Hậu này mạnh đến đâu, quả thực không cách nào tưởng tượng.
- Khó trách Tu La lão nhân đều phải sợ!
Nghe vậy, mấy tên trưởng lão đại gia tộc quan chiến bên bờ biển mới chợt hiểu ra, đối mặt Đại Đế Tam trọng thiên, Tu La lão nhân mà dám ngạnh kháng, e rằng chỉ có đường chết. Một khi hắn chết đi, Chúng Sinh Cung tuyệt đối cũng sẽ đi đứt.
- Sao Vân Xuy Tuyết được đến tấm lệnh bài kia?
Rất nhiều người nghĩ không thông, lệnh bài Đại Đế đại diện cho uy nghiêm và quyền thế của vị Đại Đế đó, thứ này chỉ có thể do Đại Đế đích thân ban phát. Hơn nữa còn không thể lạm dụng, bằng không nếu để Đại Đế biết được, tất sẽ bị liên lụy mà chết.
Vân Xuy Tuyết là nhân vật ở Nhị trọng thiên, nhưng đến Tam trọng thiên cũng chỉ là võ giả bình thường, làm sao có thể kéo được quan hệ với Đại Đế cao cao tại thượng?
- Ha ha, các ngươi không tin tưởng lệnh bài này là thật?
- Vân Xuy Tuyết nghe được tiếng nhỏ giọng nghị luận xung quanh, lập tức trầm giọng quát to:
- Các ngươi nghĩ rằng ta dám cầm lệnh bài giả đi dọa người? Nếu dám cầm lệnh bài giả, một khi bị Phượng Hậu biết được, toàn tộc chúng ta đều phải chết. Lệnh bài này được truyền thừa từ gia chủ đời thứ nhất Vân gia, năm đó gia chủ đời thứ nhất Vân gia ta chính là chiến tướng số một dưới tay Phượng Hậu, sau khi Phượng Hậu xưng đế liền được ban cho tấm Hắc Phượng Lệnh này. Đến sau bởi vì nguyên nhân đặc thù nào đó, tiên tổ mang theo tộc nhân đi tới Nhị trọng thiên, khai sáng Thánh Nguyên Điện, lệnh bài cũng được truyền tới đây.
- Đại Ma Vương!
Vân Xuy Tuyết giơ lệnh bài lên cao, lạnh giọng quát:
- Giờ ta cho ngươi một cơ hội, lưu lại Lục Ly, cứ vậy thối lui, ta không truy cứu chuyện ngươi đánh trọng thương ta, bằng không ta đành phải dùng tới Hắc Phượng Lệnh quý giá này để đánh chết ngươi!
Toàn trường lặng ngắt như tờ, yên ắng chờ đợi Đại Ma Vương đưa ra quyết định, rất nhiều người đã tin tưởng lời của Vân Xuy Tuyết.
Dù sao lấy thân phận Vân Xuy Tuyết, không lý nào lại cần phải nói dối, lệnh bài này hẳn là Phượng Hậu ban cho Vân gia bọn hắn, bằng không có cho hắn một vạn lá gan cũng không dám tuỳ ý dùng lung tung.
Lục Ly thấy Đại Ma Vương trầm mặc không nói, bèn cười khổ một tiếng nói:
- Đại Ma Vương, cám ơn ngươi, việc này ngươi đừng quản!
Một phương Đại Đế ở Tam trọng thiên, đó là nhân vật nào? Dù chiến lực Đại Ma Vương có mạnh hơn nữa, một khi phân thần Đại Đế hàng lâm, đoán chừng không cần thủ đoạn quá mạnh, chỉ bằng một đạo ý niệm liền có thể trấn áp Đại Ma Vương?