Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đây là thủ đoạn và thần thông nghịch thiên cỡ nào? Chúng nhân kinh hãi đến độ nói không ra nói, đợi khi vầng Tử Nguyệt kia thăng lên, một cảnh càng khiến người chấn động hiện ra!
Từ bên trong Tử Nguyệt đột nhiên đi ra một bóng người, thân hình nàng rất nhỏ nhắn, bước chân chậm chạp, hơn nữa mông lung mơ hồ, chỉ ẩn ẩn nhìn ra được là một nữ tử, một nữ tử dáng hình yểu điệu.
Nữ tử này tựa hồ có một loại ma lực vô danh, như là đi ra từ trong Tử Nguyệt, trực tiếp tiến vào trong đầu chúng nhân.
Sau khi đi ra từ trong Tử Nguyệt, nữ tử sừng sững đứng đó, thế giới xung quanh không trở lại như thường mà vẫn duy trì cảnh tượng quỷ dị như cũ. Một giọng nữ theo đó vang lên:
- Là người phương nào kêu gọi bản hậu?
Tiếng nói rất nhẹ nhàng, rất dễ nghe, lại mang theo một loại lực lượng vô danh, khiến linh hồn tất cả người trong thành đều rung động, sinh ra xung động muốn quỳ bái.
Bịch!
Toàn bộ người Thánh Nguyên Điện đồng loạt bay xuống, quỳ trên mặt đất, Vân Xuy Tuyết cũng lồm cồm bò tới, lại không cách nào quỳ xuống, đành phải nằm rạp trên đất, cung kính hét lớn:
- Bái kiến Phượng Hậu, chúng ta là hậu nhân Vân Hồ. Tiên tổ từng truyền lại một tấm Hắc Phượng Lệnh, dặn chúng ta lúc gia tộc sinh tử tồn vong thì bóp nát, đã làm phiền đến Phượng Hậu, chúng ta tội đáng muôn chết!
Bịch!
Bịch!
Vô số người trong thành cũng quỳ xuống theo, tuy bọn hắn không có quan hệ gì với Phượng Hậu, nhưng bọn hắn biết hẳn nên quỳ lạy một phen, đơn thuần là tôn kính đối với cường giả, quỳ bái đối với đại nhân vật Tam trọng thiên.
Vù vù!
Bọn Đường Đao Long Diệu Dương không dám kẻ cả, cũng vội bay xuống quỳ trên mặt đất, hành lễ với Phượng Hậu. Đại nhân vật như vậy, nếu mà đắc tội nàng, hậu quả không thể tưởng tượng.
Từng phiến từng phiến người trên quảng trường quỳ xuống, bọn Tần Chiến Quỳnh tiểu thư cũng quỳ, trừ hai người ra, đám đông trên quảng trường đều quỳ hết cả.
Lúc này Lục Ly im ắng ngồi xếp bằng trên đất, khoan nói Phượng Hậu là quân địch, dù có là đại nhân vật thực sự tới, hắn cũng sẽ không quỳ.
Người không quỳ còn lại là Đại Ma Vương, nàng lạnh lùng đứng đó, tay nắm Ma Vương Thương không nhúc nhích, như là một pho tượng.
- Là hậu nhân của Vân Hồ?
Nữ tử dưới Tử Nguyệt Hạ thở dài nói:
- Năm đó hắn độc thân rời đi, không ngờ còn có hậu nhân lưu lại? Nếu đã là hậu nhân của Vân Hồ, còn dùng tới Hắc Phượng lệnh, các ngươi có chuyện gì muốn nhờ, cứ nói đừng ngại, bản hậu sẽ ra tay giúp các ngươi một lần.
Phượng Hậu vừa mở miệng, toàn thành chết lặng!
Nếu trước đó chúng nhân còn chưa quá hiểu rõ về một phương Đại Đế ở Tam trọng thiên, như vậy sau khi ngày biến thành đêm, trên biển thăng Tử Nguyệt, cùng với phân thần Phượng Hậu xuất hiện, tất cả mọi người đều hiểu.
Đương nhiên, cụ thể thế nào thực ra bọn hắn cũng không quá rõ, bọn hắn chỉ biết một điều, đây là tồn tại vượt qua tất cả mọi người.
Điều này tương tự như chúng nhân là phàm nhân, Phượng Hậu là Thiên Thần, Đại Ma Vương tuy mạnh, nhưng cũng chỉ là mạnh trong đám phàm nhân mà thôi.
Đại Ma Vương không thể đấu lại, Phượng Hậu là tồn tại ở một cấp độ khác!
Hai cấp độ này không thể so sánh, hoàn toàn là khác biệt về chất. Đại Ma Vương có thể khiến phương viên trăm vạn dặm ngày biến thành đêm, có thể khiến trên biển xuất hiện một vầng trăng khổng lồ, có thể bằng vào một đạo phân thần liền khiến tất cả mọi người quỳ bái?
Người Thánh Nguyên Điện vui đến phát khóc, Vân Xuy Tuyết càng là mắt đỏ bừng, không ngừng dập đầu, quát khẽ nói:
- Đa tạ Phượng Hậu, đa tạ Phượng Hậu, con cháu Vân gia đời đời kiếp kiếp cảm kích ân điển của Phượng Hậu. Mong Phượng Hậu giúp chúng ta tru sát người này!
Một tay Vân Xuy Tuyết đỡ lấy thân thể, tay còn lại khác chỉ vào Đại Ma Vương, ánh mắt tất cả mọi người cũng đồng loạt nhìn về phía Đại Ma Vương, muốn xem xem nàng sẽ có cử động gì?
Đáng tiếc, Đại Ma Vương đeo mặt nạ, không nhìn ra được thần sắc biến hóa, hơn nữa nàng cũng không có bất kỳ cử động nào, cứ thế tay nắm Ma Vương Thương đứng đó bất động như núi.
Nàng không nói gì, thậm chí không nhìn phân thần Phượng Hậu dưới Tử Nguyệt, ánh mắt nàng không buồn không vui, liếc nhìn Vân Xuy Tuyết nói:
- Khi trước ta đã nói qua, ngươi bóp nát lệnh bài, ta tất giết ngươi, giờ ngươi có thể chết được rồi!
Hưu!
Đại Ma Vương đột nhiên nhấc lên thương trong tay, sau đó nhẹ nhàng đâm tới Vân Xuy Tuyết.
Một thương này đâm ra cũng như lúc trước, không gian cuộn lên gợn sóng, chúng nhân bất giác cảm thấy thương như đâm ra từ trong hư không, chấn nát hết thảy, phá hủy hết thảy.
Trong lòng Vân Xuy Tuyết không khỏi hoảng hốt, vội kinh hãi rống to:
- Phượng Hậu cứu ta!
- Thật to gan!
Một tiếng quát uy nghiêm mang theo nộ khí vang lên, tiếp đó Tử Nguyệt sáng lên một đạo lưu quang màu đỏ, như sao chổi bay vụt đến, đánh thẳng lên mũi thương trong tay Đại Ma Vương.
Chậc chậc...
Toàn thành chấn kinh, nếu nói một thương của Đại Ma Vương khiến bọn hắn cảm thấy như là hủy diệt chi thương, như vậy đạo lưu quang này lại khiến bọn hắn cảm thấy như là phi thạch từ vũ trụ, khủng khiếp khôn cùng.
Vô số người nghĩ trong đầu, thương này và lưu quang va chạm với nhau sẽ sản sinh ra uy năng hung tàn cỡ nào? Liệu Hỗn Độn Thành có biến thành phấn vụn? Bọn hắn liệu có bị nổ chết tươi?
Bọn hắn nghĩ nhiều ..
Trường thương cuốn theo theo khí thế phá hủy hết thảy đâm tới, lưu quang bay đến đụng vào mũi thương, lại không phát sinh nổ mạnh như chúng nhân tưởng tượng, thậm chí không có không gian ba động quá mạnh.
Ầm!
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ trầm muộn, đạo lưu quang kia trực tiếp tiêu tán, trường thương tiếp tục đâm tới, như thiểm điện xuyên qua thân Vân Xuy Tuyết, sau đó nửa người còn lại của Vân Xuy Tuyết nổ thành huyết vụ, đến cặn bã cũng không thừa!
- Hả?
Toàn thành lần nữa hóa đá, Lục Ly cũng chấn kinh há hốc mồm. Một kích từ Phượng Hậu, Đại Đế ở Tam trọng thiên, lại bị Đại Ma Vương nhẹ nhàng hóa giải? Đại Ma Vương đánh chết người mà phân thần Phượng Hậu muốn bảo vệ ngay trước mặt đối phương!
Đùa gì vậy.
Nếu không phải vừa rồi uy lực lưu quang quả thực rất khủng bố, tất cả mọi người đều tưởng rằng Phượng Hậu này là giả.