Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Trong mắt chúng nhân hiện đầy vẻ chấn kinh, tiếp sau đó là sợ hãi. Đường đường một phương Đại Đế ở Tam trọng thiên, giờ lại bị người hung hăng đánh mặt, nàng liệu có phát nộ? Liệu có vì che dấu chuyện hôm nay mà cường hành diệt đi tất cả người trong thành?
- Xuy Tuyết!
-
Một lão giả Vân gia gào lên bi thống, đám cường giả Vân gia còn lại cũng đau xót không thôi, Vân Xuy Tuyết chính là cường giả mạnh nhất Thánh Nguyên Điện, hắn đại biểu cho hi vọng quật khởi của Thánh Nguyên Điện, là đại thụ che trời chống đỡ cho toàn bộ Vân gia.
Bây giờ, đại thụ đổ gục!
Đại Ma Vương chậm rãi thu hồi Ma Vương Thương, nàng vẫn không nhìn Phượng Hậu, như thể đối phương không hề tồn tại. Cứ thế lạnh lùng nhìn qua người Vân gia, nói:
- Đây là Vân Xuy Tuyết tự tìm, sau này nếu Vân gia các ngươi không phục, cứ tới tìm ta!
- Sau này...
Đám đông lần nữa ngạc nhiên, Đại Ma Vương xem như Phượng Hậu không tồn tại, nàng chắc mình còn có thể sống qua hôm nay? Hay là nàng có tự tin tuyệt đối có thể thắng được phân thần Phượng Hậu?
Lui một vạn bước mà nói, dù nàng có thể thắng được phân thần Phượng Hậu, chẳng lẽ Phượng Hậu sẽ không phái người hạ giới? Một khi cường giả Tam trọng thiên hạ giới, tất sẽ cuộn lên một trường gió tanh mưa máu ở Nhị trọng thiên.
Phượng Hậu không tiếp tục ra tay mà thoáng nghi hoặc hỏi:
- Ngươi là ai?
- Ta là ai không quan trọng!
Đại Ma Vương xoay người, mặt hướng về phía Phượng Hậu, lạnh lùng nói:
- Ngươi chỉ là phân thần, Nhị trọng thiên có quy tắc thiên địa của riêng Nhị trọng thiên, thực lực ngươi không phát huy hết được, dù ngươi hạ giới cũng sẽ bị áp chế, bởi thế ngươi tốt nhất đừng tự rước lấy nhục. Quay về đi, chuyện nơi đây, ngươi không quản được!
Hoa!
Toàn trường lại lần nữa hóa đá, Đại Ma Vương quá cuồng, đây chính là một phương Đại Đế tại Tam trọng thiên, mà dù có là một cường giả bình thường ở Tam trọng thiên, liệu có ai ở đây dám khinh thường? Nàng thật tưởng vô địch ở Nhị trọng thiên liền cũng có thể lực áp quần hùng ở Tam trọng thiên?
- Vậy ư?
Giọng Phượng Hậu chuyển lạnh, nói:
- Một giới diện Nhị trọng thiên cỏn con, không ngờ lại ra nhân vật thế này, vậy để bản hậu nhìn xem ngươi có vốn liếng gì mà dám cuồng vọng!
Ông!
Tử Nguyệt trên mặt biển đột nhiên phát ra tử quang vạn trượng, tiếp đó hắc quang từ bốn phương tám hướng tuôn trào về phía Tử Nguyệt, bên trong Tử Nguyệt truyền ra từng đạo khí tức khủng bố, khiến linh hồn chúng nhân tại trường không khỏi run rẩy.
- Lực lượng này...?
Lục Ly hít sâu mấy hơi khí lạnh, Tử Nguyệt kia không ngừng hấp thu hắc quang, không gian bốn phía sáng dần lên, nhưng khí tức bên trong Tử Nguyệt lại theo đó càng lúc càng khủng bố. Lục Ly cảm thấy một khi Tử Nguyệt phát nổ, e rằng trọn cả Hỗn Độn Đảo đều sẽ tan biến, trực tiếp vỡ nát.
- Nếu ngươi đã muốn nhìn, vậy ta cho ngươi xem xem!
Ngữ khí Đại Ma Vương vẫn vô cùng lạnh lùng bình thản, nàng tung người bay lên, đứng ngạo nghễ giữa trời, lại không thấy có cử động gì khác, cứ thế đâm tới một thương.
Xoẹt!
Hư không chấn động, từng đạo vết rách khuếch tán ra, trọn cả thế giới đều tan biến, trong đầu chúng nhân chỉ còn lại một thương không gì không phá đâm ra từ trong hư không.
Khắc này, thế giới như ngưng lại, chỉ còn mỗi một thương đang từ từ đâm ra kia, nháy mắt trường thương đã tới trước mặt Tử Nguyệt, tiếp đó nhẹ nhàng đâm xuyên vào.
Ba!
Tựa như bọt khí, trường thương vừa đâm, Tử Nguyệt lập tức chia năm xẻ bảy, phá thành mảnh nhỏ. Cùng sụp đổ với Tử Nguyệt còn có thân ảnh yểu điệu kia.
Toàn trường chết lặng!
Thương ảnh biến mất, Tử Nguyệt biến mất, phân thần Phượng Hậu biến mất, bầu trời bình tĩnh lại, bốn biển dần êm, hết thảy lại quay về như trước, như thể phân thần Phượng Hậu chưa từng hàng lâm qua.
Yên tĩnh, yên tĩnh tuyệt đối!
Thứ duy nhất tất cả mọi người có thể nghe được chỉ là tiếng tim mình đập, tiếng thở dốc hổn hển. Trong đầu chúng nhân chỉ còn mỗi một thương bá tuyệt vô song khi nãy, và cả cảnh Tử Nguyệt sụp đổ nữa.
Cảnh tương đó đoán chừng sẽ thành vĩnh hằng, vĩnh viễn khắc sâu trong tâm trí người toàn thành.
Tất cả mọi người đồng loạt ngước mắt nhìn lên thân ảnh nhỏ nhắn giữa trời kia, song ai nấy đều cảm thấy thân ảnh đó cao lớn vĩ ngạn, phong hoa tuyệt đại, cái thế vô song.
Toàn trường an tĩnh suốt hơn nửa nén hương, thẳng đến khi Đại Ma Vương hành động mới phát ra chút thanh âm.
Sau khi đánh tan phân thần Phượng Hầu, Đại Ma Vương thu hồi trường thương, đảo mắt nhìn chúng cường giả tại trường một lượt, cuối cùng bỏ lại một câu:
- Chuyện hôm nay kết thúc ở đây, ai đi đường nấy, quy củ ta lập khi trước vẫn hữu hiệu, trong vòng trăm năm, võ giả siêu quá ngàn tuổi không được động vũ với Lục Ly, một ngàn tuổi trở xuống thì tùy ý, trăm năm sau cũng tùy ý. Ngoài ra, nguyên tắc của ta là người không phạm ta, ta không phạm người, chỉ cần các ngươi đừng đến trêu chọc Thiên Ma Đảo, ta sẽ không nhúng tay vào sự tình Nhị trọng thiên.
Dứt lời, thân hình Đại Ma Vương chợt lóe, vút đến bên người Lục Ly, thu Lục Ly vào trong một kiện Thần khí không gian. Thân hình nàng lần nữa chợt lóe, vút đến trang viên, mang đi Phủ Ma Cam Lâm Phùng Nhất Mã. Nàng phất tay, mở ra Vực môn, thân hình xông vào Vực môn không thấy đâu nữa.
Vì sao Đại Ma Vương không cần mượn nhờ Thần Văn liền có thể trực tiếp mở ra Vực môn? Hay Lục Ly và Phủ Ma vốn đang bị trọng thương, tiến vào trong Vực môn, liệu có chết ở nửa đường?
Những vấn đề này không ai để ý, sau chuyện xảy ra vừa rồi, dù cho Đại Ma Vương có trực tiếp thuấn di quay về Thiên Ma Đảo, tất cả mọi người đều sẽ không cảm thấy ngạc nhiên.
Hôm nay mọi người đã chấn kinh nhiều đến tê dại, thậm chí chuyện xảy ra hôm nay đã siêu quá kiến thức cả đời trước đây, lật đổ hoàn toàn nhận thức vốn có.
Lúc này rất nhiều người còn đang hoài nghi, làm sao phân thần Phượng Hậu lại bị dễ dàng đánh tan như vậy? Còn nữa, Đại Ma Vương thật không sợ Phượng Hậu phái người hạ giới, nhỡ sau này vô số cường giả Tam trọng thiên hạ giới, đến lúc này e rằng Thiên Ma Đảo đi đứt mất...
- Đi!
Một tên lão giả Vân gia bi phẫn trầm hống, bay vụt tới, thu lại ống tay áo nhuốm máu còn sót lại của Vân Xuy Tuyết, chuẩn bị đi về lập y quan trủng.