Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Rất nhiều quân sĩ nhìn thấy Long Dực sau lưng Lục Ly liền nghĩ thầm, sau lưng mọc cánh, đây tự nhiên không phải người bình thường.
Chẳng qua sau khi nhìn kỹ người đến, tròng mắt bọn hắn lập tức co rụt lại, vô số người khẽ run rẩy, một tiếng kinh hô vang lên:
- Hắn, hắn... hình như là Lục Ly!
Ở Thần Giới, Lục Ly chính là danh nhân, đa phần quân sĩ tuy chưa tận mắt thấy hắn, nhưng chân dung và tượng hắn có mặt ở rất nhiều nơi. Thậm chí trong một ít gia đình bình dân bách tính còn thờ cúng chân dung hắn.
Lục Ly không để ý đến đám quân sĩ này, thần niệm cường đại khuếch tán ra, thoáng chốc đã bao phủ toàn thành. Hắn không nhìn thấy người quen, liền cũng mặc kệ, tìm đến người có thực lực cao nhất, thân hình chợt lóe đi đến bên cạnh đối phương, một tay nắm cổ giơ lên.
- A...
Toàn thành lần nữa kinh hãi, người Lục Ly bắt là một tên chấp sự Thời Không Phủ, chiến lực tính là mạnh nhất trong những người ở đây, không ngờ lại bị Lục Ly bắt lấy nhẹ nhàng như vậy, rốt cuộc chiến lực Lục Ly mạnh đến cỡ nào?
- Chẳng lẽ thật đúng là Lục Ly?
Không ít người lộ vẻ kinh sợ, phải biết chiến lực Lục Ly vô cùng khủng bố, năm xưa từng một thân một mình trấn áp toàn bộ Ác Ma, quét ngang tứ đại thế lực siêu thần, nếu là bản tôn Lục Ly, như vậy tứ đại thế lực siêu thần liền đi đứt.
- Yến Vương Lăng Thanh Diễn ở đâu?
Lục Ly lạnh lùng giơ tên chấp sự kia lên, hỏi nói, còn không quên bổ sung:
- Ngoan ngoãn trả lời, các ngươi còn có thể sống sót. Không trả lời, tất cả quân sĩ trong thành đều phải chết!
Dứt lời, sát khí trên thân Lục Ly tràn ra, khiến người toàn thành cảm thấy như rớt xuống hầm băng, tên chấp sự bị Lục Ly bắt lấy vốn còn định phản kích một phen, lúc này lại ngoan ngoãn không dám động.
Hắn nhìn chằm chằm Lục Ly một lúc, miệng môi mấp máy, run run nói:
- Ngài... ngài là Lục Ly đại nhân?
- Đúng!
Lục Ly lạnh lùng đáp, vô số con dân trong thành lập tức quỳ xuống. Bọn hắn không quản phân tranh giữa Thần Giới và U Yến chi địa, bọn hắn chỉ biết Lục Ly là chúa cứu thế Thần Giới, là ân nhân cứu mạng của tất cả mọi người ở đây.
- Lục Ly đại nhân!
Không ít quân sĩ cũng quỳ xuống, không quản quan hệ thù địch, ở trong lòng rất nhiều người, Lục Ly chính là tồn tại tương đương Chân Thần, uy danh vô thượng từ hắn đáng để chúng nhân quỳ xuống bái lạy.
- Lục đại nhân!
Ánh mắt tên chấp sự chớp qua một tia tuyệt vọng, rất nhanh liền hạ quyết tâm nói:
- Ta không biết lúc này Yến Vương đang ở đâu. Nhưng mà thiếu phủ chủ và Tam gia vừa mới mang theo mấy ngàn người đuổi về hướng đông, hẳn là đi tìm kiếm Yến Vương.
- Thiếu phủ chủ? Tam gia?
Lục Ly nhướng mày, hỏi:
- Bọn hắn là ai?
Chấp sự giải thích nói:
- Thiếu phủ chủ là Tả Khâu Khuê, là cháu trai phủ chủ Tả Khâu Lộ. Tam gia thì ta không biết rõ, chỉ biết phủ chủ và các trưởng lão đều gọi hắn Tam gia, hắn vô cùng cường đại!
- Quả nhiên là một ít ngưu quỷ xà thần!
Lục Ly cười lạnh, hắn tung người phóng lên trời, xách lấy chấp sự nhắm thẳng hướng đông mà đi, rất nhanh đã hóa thành một đạo bạch quang tan biến không thấy.
- Chẳng phải Lục Ly đại nhân đã chết rồi ư?
Thẳng đến một nén hương sau khi Lục Ly biến mất mới có người kinh hô. Mấy năm trước Thần Giới từng có đồn thổi, nói Lục Ly sớm chết rồi. Bằng không có Lục Ly tọa trấn U Yến chi địa, ai dám qua bên đó gây chuyện?
- Sắp biến thiên...
Đám đông quân sĩ khẩn trương đến độ nét mặt trắng bệch, Yến Vương bị đánh trọng thương, Lục Ly phẫn nộ, sợ rằng trọn cả Thần Giới sẽ lại cuộn lên một trường gió tanh mưa máu.
Liễu Hà Phủ!
Trong sông ngầm dưới lòng đất có một huyệt động, lúc này trong huyệt động được bố trí một cấm chế, cấm chế tạo thành quang tráo mờ tối, cách tuyệt khí tức với bên ngoài.
Một nữ tử tuyệt mỹ ngồi xếp bằng trong quang tráo, sắc mặt nàng trắng bệch dị thường, nửa người toàn là vết máu, bả vai trái lộ cả xương trắng.
Nàng đã ngồi xếp bằng ở chỗ này suốt năm ngày, năm ngày trôi qua, thương thế nàng tuy đỡ hơn ít nhiều, nhưng sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
- Cổ độc...
Lúc này, nàng mở mắt ra, trong mắt chớp qua một tia tuyệt vọng, lẩm bẩm nói:
- Trong huyết mạch toàn là cổ trùng, chúng đang thời thời khắc khắc thôn phệ huyết dịch, đoán chừng không đến nửa tháng, chắc ta sẽ chết mất? Cổ độc này quá lợi hại, quá tàn độc!
- Ai!
Nàng thở dài một hơi nặng nhọc, nàng không sợ tử vong, chỉ là có chút tiếc nuối, e rằng không thể tiếp tục thủ hộ U Yến chi địa, không thể tiếp tục thủ hộ tộc nhân Lăng gia Lục gia nữa rồi.
- Người áo đen kia rốt cục là ai?
Trong mắt nàng lộ ra một tia sợ sệt, lẩm bẩm nói:
- Không lẽ thật là người Nhị trọng thiên? Nhưng Hắc Viêm Điện đâu quen dùng cổ độc, cũng không nghe nói thế lực sau lưng Sinh Tử Điện, Thiên Cơ Các có cường giả quen dùng độc?
Nghĩ một lát, nàng vẫn không nghĩ thông, hai hàng răng ngà cắn chặt, lẩm bẩm nói:
- Ta không thể chết, nếu không U Yến chi địa liền đi đứt, người Lục gia đều sẽ bị giết, ta thẹn với Lục Ly, ta chết cũng không nhắm mắt được.
Nàng tiếp tục nhắm mắt ngồi xếp bằng, muốn bức ra hoặc diệt đi cổ trùng trong cơ thể. Đáng tiếc những cổ trùng này không ngừng phân tách, căn bản không cách nào diệt sạch.
- Phốc!
Nửa ngày sau, nàng đột nhiên phun ra một búng máu tươi, trong máu còn có rất nhiều cổ trùng du tẩu, nàng nhìn lên đỉnh đầu, vẻ sợ hãi trên mặt càng đậm.
- Cổ trùng hoạt động mạnh như vậy, tên áo đen kia đuổi tới?!
Trong tay Lăng Thanh Diễn hiện ra một chiếc côn màu ám kim, đây là Hồng Linh Thiên Bảo Lục Ly lưu cho nàng. Chiến giáp đã bị đánh nát, hiện tại chỗ dựa duy nhất của nàng chính là thứ này.
- Chết cũng phải chém giết hắn!
Lăng Thanh Diễn lạnh giọng tự nhủ, trên thân cuộn trào chiến ý bất tận. Nàng vừa dứt lời, bên tai chợt vang lên tiếng cười âm trầm:
- Mỹ nhân, ngươi còn muốn giết ta? Mấy ngày qua rất khó chịu đúng không? Giờ chiến lực ngươi còn được mấy thành?
Hưu!
Một đạo lưu quang bay tới, hộ tráo bên ngoài Lăng Thanh Diễn nổ tung, lưu quang lao thẳng đến. Lăng Thanh Diễn vung tay vỗ mạnh, tung người bay lên, rất nhanh đã phá đất chui ra.