Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2868 - Chương 2855: Thiên Hoang Địa Lão

Bất Diệt Long Đế Chương 2855: Thiên hoang địa lão

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Hắc hắc!

Giữa trời, một người áo đen ngồi trên chiến xa, bên cạnh là mấy ngàn quân sĩ, Tả Khâu Khuê đứng ở một bên chiến xa, mắt nhìn chằm chằm Lăng Thanh Diễn, tựa hồ muốn lột sạch quần áo trên người nàng.

- Mỹ nhân!

Tiếng nói âm trầm của Tam gia tiếp tục vang lên:

- Thần phục ta, ta chẳng những giúp ngươi giải cổ độc, mà còn sẽ ban cho ngươi rất nhiều thiên tài địa bảo, giúp ngươi nhẹ nhàng đột phá cảnh giới Nhị Kiếp, biến ngươi thành nữ nhân quyền thế nhất Thần Giới.

Tả Khâu Khuê khẽ biến sắc, nhưng lúc này lại không dám nhiều lời. Lăng Thanh Diễn liếc nhìn toàn trường một lượt, cười lạnh nói:

- Ngươi tính là cái thá gì? Thứ người không ra người quỷ không ra quỷ, còn muốn bản vương thần phục ngươi, nằm mơ!

- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt!

Tam gia phát nộ, trong tay hiện ra một đoạn xương cốt, trên đó cổ trùng bò lúc nhúc, hắn sát khí đằng đằng nói:

- Nếu ngươi đã chấp mê bất ngộ, vậy Tam gia đành phải luyện hóa ngươi thành thi nữ, vậy mới càng dễ bảo.

Vù vù!

Bên trong xương cốt màu đen bắn ra vô số đạo hắc quang, đấy đều là cổ trùng cường đại, chúng từ bốn phương tám hướng bay đến, vây quanh Lăng Thanh Diễn bắt đầu tiến hành công kích.

Hây!

Những cổ trùng này vô cùng độc địa và lợi hại, chiến giáp Hồng Linh Thiên Bảo chính là bị cổ trùng phá nát, nàng không dám khinh thường, lập tức phóng thích công kích mạnh nhất đánh tới cổ trùng quanh bốn phía.

Rầm rầm rầm!

Từng con cổ trùng bị đánh bay, một số bị giết. Đáng tiếc chiến lực Lăng Thanh Diễn so với lúc đỉnh phong thì đã yếu đi quá nhiều, cổ trùng không ngừng lao tới, ùn ùn phát nổ bên người Lăng Thanh Diễn, Lăng Thanh Diễn lần nữa bị thương, cả người liên tục bị nổ bay.

- Chậc chậc...

Tam gia thầm than:

- Thân hình đẹp đẽ như thế, lại bị thương mất, lòng ta đau tiếc lắm. Mỹ nhân, đừng vùng vẫy giãy chết nữa, lúc đỉnh thịnh ngươi còn phải đối thủ của ta, giờ lại càng không được.

Tả Khâu Khuê cũng gật đầu nói:

- Đúng vậy, Yến Vương, đầu hàng đi. Nghĩ cho tộc nhân, nếu ngươi chết rồi, tộc nhân ngươi cũng sẽ chết sạch. Nếu ngươi đầu hàng, ta bảo đảm tộc nhân ngươi không chết.

- Ngươi tính là cái thá gì?

Lăng Thanh Diễn trừng mắt quát, đột nhiên tung mình vọt về phía chiến xa, côn sắt màu ám kim dài ra, mang theo tiếng gió nện xuống Tả Khâu Khuê, miệng quát lạnh:

- Năm đó gia gia ngươi còn không dám ngông cuồng với bản vương, giờ hạng tiểu bối như ngươi mà cũng dám uy hiếp bản vương? Đi chết đi!

- Ha ha!

Xương cốt trong tay người áo đen lấp lánh hắc quang, hắn tiện tay ném ra, xương cốt biến lớn, khoái tốc bay đi, đụng nhau với côn sắt. Lăng Thanh Diễn cảm thấy một cỗ cự lực truyền đến, côn sắt bất ngờ bị đánh bay.

Ầm!

Một con cổ trùng bay tới, nổ tung ngoài thân Lăng Thanh Diễn, cả người nàng lập tức bị nện bay, lăn trên bãi đất hoang. Nàng bị thương quá nặng, thực lực kém xa lúc trước, đã hoàn toàn không phải đối thủ của người áo đen.

- Trước cho ngươi nếm thử nỗi đau đớn vạn cổ xuyên tim!

Người áo đen khẽ cười, trong xương cốt sáng lên vô số hắc quang, từng con cổ trùng bay ra che rợp bầu trời, vô cùng dọa người.

Hưu!

Đúng lúc này, bầu trời phía tây truyền đến tiếng xé gió, tiếng gió rất nhỏ nhẹ, lại hấp dẫn người áo đen chú ý.

- Ồ?

Người áo đen dừng tay, ánh mắt chớp qua một tia kinh ngạc, bọn Tả Khâu Khuê cũng bị hấp dẫn, cùng theo liếc mắt nhìn sang, sau đó sắc mặt lập tức đại biến.

Phía tây, một đạo bóng người chính đang bay tới với tốc độ vô cùng khủng khiếp, mới vừa rồi còn cách mấy vạn dặm, chớp mắt đã đến trước mắt, khuôn mặt không ngừng phóng đại, dần hiện rõ trong mắt chúng nhân.

- Người này, người này...

Thần tình Tả Khâu Khuê như gặp phải quỷ, chỉ vào bóng người càng lúc càng gần, trên mặt Tam gia cũng lộ rõ vẻ ngưng trọng, bởi vì tốc độ người đến quá nhanh, nhanh đến mức dọa người.

Đợi khi người đến cách chừng trăm dặm, Tam gia lập tức đứng dậy, chắp tay nói:

- Gặp qua vị đại nhân này!

- Đại nhân?

Tả Khâu Khuê trừng mắt nhìn, vốn định cùng theo hành lễ, sau đó lại như nhớ tới điều gì, thì thào nói:

- Tam gia, hình như hắn là Lục Ly?

Lăng Thanh Diễn vốn đã vô cùng hư nhược, thiếu chút thì ngất đi, nàng nghe được lời này của Tả Khâu Khuê, mắt bỗng chợt sáng rực, cũng đứng lên nhìn về hướng tây.

Đợi khi thấy rõ khuôn mặt quen thuộc kia, nhìn thấy đôi mắt đầy vẻ đau lòng kia, cả người Lăng Thanh Diễn khẽ run lên, nước mắt chực trào tuôn ra, nức nở hô lên:

- Tiểu nam nhân, thật là ngươi ư?

- Lục Ly?

Trên mặt Tam gia lộ ra một tia nghi hoặc, sau đó mới chợt hiểu ra, trầm giọng hỏi:

- Chính là người mà các ngươi nói khi trước?

- Không sai, chính là ta!

Lục Ly trầm giọng đáp, thân thể lóe lên bay xuống, hắn không để ý Tam gia và Tả Khâu Khuê mà khom lưng nửa quỳ bên người Lăng Thanh Diễn. Tay run rẩy sờ lên khuôn mặt đầy máu của nàng, tự trách nói:

- Thanh Diễn, đều tại ta, ta trở về quá muộn.

- Không muộn, không muộn!

Trên mặt Lăng Thanh Diễn hiện lên ý cười, lại bởi vì nhuốm huyết, nhìn càng thêm thê mỹ dị thường, nàng rưng rưng nói:

- Đời này còn có thể gặp lại ngươi, Thanh Diễn chết cũng không tiếc.

- Ngươi không chết được!

Ngữ khí Lục Ly vô cùng kiên định, nói:

- Ngươi sẽ một mực sống tiếp, thẳng đến thiên hoang địa lão. Về phần người thương tổn ngươi, ta sẽ khiến chúng muốn sống không được, muốn chết không xong!

Nhìn vào mắt Lục Ly, trong lòng Lăng Thanh Diễn khẽ rung lên, nàng biết Lục Ly chưa từng nói dối, nếu Lục Ly đã nói nàng có thể sống tiếp, vậy nàng nhất định có thể sống tiếp.

Ông!

Thần Sơn trong tay Lục Ly lóe lên quang mang, tiếp đó Cam Lâm và bốn tên lão giả Tam Kiếp được truyền tống ra. Thần niệm Tam gia và bọn Tả Khâu Khuê quét qua mấy người, cả đám lập tức biến sắc.

Tả Khâu Khuê cảm ứng không ra thực lực cụ thể mấy người này, chỉ biết sâu không lường được, mạnh đến không hợp lẽ thường. Tam gia lại biết rõ chiến lực mấy người, Thiên Thần Tam Kiếp, đây tuyệt đối không phải người trong Thần Giới.

Sau khi đi ra, thần niệm bọn Cam Lâm cũng khóa chặt Tam gia, một trong bốn vị lão giả lại quét mắt nhìn Lăng Thanh Diễn, ánh mắt chớp qua một tia tàn khốc nói:

Bình Luận (0)
Comment