Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
- Cổ độc?
Lục Ly vốn định lấy ra thiên địa thần dược cho Lăng Thanh Diễn chữa thương, tạm thời trấn áp độc tố trong thân thể, nghe được lời này của lão giả bèn vội vàng hỏi:
- Hạ lão có thể giải độc?
- Đám cổ độc này chỉ là chút tài mọn thôi!
Tay Hạ lão cầm ra một chiếc bình màu xanh biếc, trong bình lóe lên quang mang, một con rắn nhỏ màu xanh lớn chừng ngón tay xuất hiện, hắn nói:
- Lục công tử, nếu ngươi tin ta, ta có thể nhẹ nhàng giúp ngươi diệt đi cổ trùng trong thân thể vị tiểu thư này.
- Bích Ngọc Thiên Xà?
Bên kia Tam gia nhìn thấy con rắn kia, thần sắc lần nữa đại biến, Lục Ly nhìn Tam gia một cái, lại liếc nhìn Cam Lâm, sau đó gật đầu nói:
- Làm phiền Hạ lão.
Ông!
Rắn xanh bay ra ngoài bình, hóa thành một đạo lục quang men theo vết thương nơi vai chui vào trong người Lăng Thanh Diễn. Lăng Thanh Diễn lập tức đau đến hừ một tiếng, nhưng vẫn cắn răng trụ vững. Lục Ly lại không kinh hoảng, thần niệm một mực quét nhìn trong cơ thể Lăng Thanh Diễn.
Rắn nhỏ màu xanh hóa thành lục quang khoái tốc du tẩu trong người Lăng Thanh Diễn, Lăng Thanh Diễn đau đến mức cả người run lên, một tay hung hăng bắt lấy cánh tay Lục Ly.
Chỉ sau mười mấy nhịp thở, rắn nhỏ màu xanh hóa thành lục quang lần nữa men theo vết thương nơi vai bay ra khỏi người Lăng Thanh Diễn, Hạ lão thu lại chiếc bình, ngạo nghễ nói:
- Lục công tử, toàn bộ cổ độc trong người vị tiểu thư này đã được khu trừ, ngươi tiếp tục trị liệu cho nàng là được.
- Đa tạ Hạ lão!
Lục Ly cảm kích nhìn Hạ lão một cái, sau đó lấy ra đan dược đỉnh cấp đưa cho Lăng Thanh Diễn nuốt vào, kẻ sau cảm thấy như muốn hư thoát. Được cái cả người nhẹ nhàng đi nhiều, nàng có thể cảm nhận rõ ràng, cổ trùng trong thân thể đều đã bị rắn nhỏ màu xanh thôn phệ, nàng không chết được.
Hưu!
Lúc này, xương cốt trong tay Tam gia lóe lên quang mang, biến lớn, sau đó hắn tung mình bay lên trên đoạn xương cốt, hóa thành một đạo hắc quang định đào tẩu về nơi xa.
Thủ đoạn lợi hại nhất của hắn chính là cổ độc, giờ đã bị phá, hắn tự nhiên sợ, chạy trốn là điều dễ hiểu.
- Còn muốn trốn?
Bọn Cam Lâm nhìn chằm chằm Tam gia, thấy hắn muốn trốn, Cam Lâm khẽ cười lạnh, trong tay hiện ra một chiếc xích sắt cực lớn, trùng trùng vỗ xuống trước mặt.
Ông!
Trên không trung hiện ra hư ảnh một thanh xích sắt dài đến ngàn trượng, lấy tốc độ khủng khiếp nghiền ép xuống, Tam gia vừa mới bay đi, xích sắt liền trấn áp đến, thoáng chốc liền nện trúng hắn.
Oanh!
Trước mặt có mấy ngọn sơn phong, sau khi xích sắt vỗ xuống, mấy ngọn núi kia bị nện nát. Tạo ra một khe rãnh dài mấy ngàn trượng, sâu không thấy đáy, Tam gia bị nện vào lòng đất, cả người be bét máu tươi, rõ ràng bị thương không nhẹ.
Tê tê!
Bọn Tả Khâu Khuê khẽ rung lên, linh hồn cũng theo đó run rẩy. Xích sắt này là bí bảo, ở Nhị trọng thiên đều được tính là bảo vật rất hiếm gặp, bọn Tả Khâu Khuê há từng thấy qua? Uy áp từ xích sắt quá khủng bố, cảm tưởng chỉ cần bọn hắn bị xích sắt đụng nhẹ liền sẽ biến thành phấn vụn.
Hưu!
Một lão giả bay đến, rất nhanh liền xách lấy Tam gia đi về, còn dùng năng lượng kỳ dị phong ấn. Hắn vứt Tam gia trên đất, chờ đợi Lục Ly xử trí.
Cam Lâm liếc nhìn Tam gia mấy lượt, trong mắt chớp qua một tia nghi hoặc, hỏi:
- Ngươi là người phương nào? Đến từ đâu?
Trong mắt Tam gia chất đầy oán độc, hừ lạnh nói:
- Bản tọa đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Nghiêm Tân là ta. Đệ tử Ngũ Độc Tông!
- Ngũ Độc Tông?
Cam Lâm và mấy tên lão giả nhìn nhau, trong mắt lộ rõ vẻ kinh nghi, tên Tam gia này là Nhị Kiếp đỉnh phong, lại chỉ là một tên đệ tử Ngũ Độc Tông, như vậy Ngũ Độc Tông hẳn là một đại thế lực mới đúng? Tại sao bọn hắn lại chưa từng nghe nói qua.
Cam Lâm lần nữa hỏi dò:
- Tổng bộ Ngũ Độc Tông ở đâu?
- Có nói các ngươi cũng không biết!
Tam gia thần tình ngạo nghễ nói:
- Tổng bộ Ngũ Độc Tông đặt ở Thiên Đà Sơn, các ngươi biết không?
- Thiên Đà Sơn?
Bọn Cam Lâm lần nữa kinh ngạc, nơi này đúng là bọn hắn chưa từng nghe qua. Hạ lão trầm ngâm một lát, đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ kinh hô:
- Thiên Đà Sơn ở Tam trọng thiên?
- Ha ha, lão già ngươi còn tính có chút kiến thức!
Tam gia ngạo nghễ nói tiếp:
- Bản tọa chính là đệ tử Ngũ Độc Tông đến từ Thiên Đà Sơn Tam trọng thiên, các ngươi tốt nhất mau thả ta ra, bằng không đắc tội Ngũ Độc Tông, dù địa vị các ngươi có lớn đến mấy cũng tất chết không nghi ngờ.
- Ha ha!
Cam Lâm cười lạnh nói:
- Ngươi nói ngươi đến từ Ngũ Độc Tông liền chính là Ngũ Độc Tông? Ngươi tưởng bản thân biết chút thuật cổ độc liền có thể tùy tiện giả mạo thân phận?
Ông!
Giới chỉ trong tay Tam gia sáng lên, một tấm lệnh bài bay ra, hắn giễu cợt nói:
- Mở to hai mắt mà nhìn cho rõ, đây chính là lệnh bài Ngũ Độc Tông. Các ngươi giương mắt ếch nhìn xem, lệnh bài này có thể giả được ư? Ta cũng không sợ nói cho các ngươi biết, đại ca ta còn là thống lĩnh ngoại môn Ngũ Độc Tông, dù thế lực các ngươi mạnh đến mấy cũng chọc không nổi chúng ta đâu!
- Ách...
Bọn Cam Lâm nhặt lên lệnh bài, quan sát tỉ mỉ thêm vài lần, ai nấy đều biến sắc. Lệnh bài này chế tác tinh xảo, mặt trên còn có Thần Văn phức tạp, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm, quả thực không phải thứ có thể dễ dàng ngụy tạo.
- Hạ lão, trực tiếp sưu hồn đi!
Lục Ly đột nhiên lạnh lùng nói, bọn Hạ lão thoáng biến sắc, nếu sưu hồn người này không chết cũng thành tàn phế, làm vậy sẽ triệt để đắc tội Ngũ Độc Tông.
Lục Ly nhìn sang Hạ lão, nhàn nhạt nói:
- Hạ lão, ngươi nghĩ xem, đệ tử đại thế lực Tam trọng thiên liệu sẽ chạy đến tiểu giới diện như Thần Giới để làm mưa làm gió ư?
- Cái này!
Ánh mắt đám người Hạ lão chợt khẽ sáng lên, như thể hồ quán đỉnh, tức thì nghĩ thông. Đừng nói Tam trọng thiên, dù là đệ tử đại thế lực Nhị trọng thiên cũng khinh thường đến Thần Giới. Nếu là đệ tử đại thế lực Tam trọng thiên, dù có tới Nhị trọng thiên, các đại thế lực cũng sẽ đón tiếp chu đáo, há lại chạy đến Thần Giới, còn giúp ba đại thế lực siêu thần gây chuyện với U Yến chi địa?
- Để ta!