Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lục Ly quát khẽ, bọn Hạ lão liên thủ tấn công, người trong thành đều bị dọa ngu, vội vàng điên cuồng lao ra ngoài thành. Nhiều cường giả như vậy giao chiến trên không thành trì, bọn hắn chỉ cần bị dư ba quét trúng liền phải tan xương nát thịt.
- Ha ha!
Lão đại âm trầm cười lên, công kích từ mấy người đánh trúng hắn, thân thể hắn lại hóa thành hắc vụ, thoáng chốc đã bao phủ toàn thành.
Một cảnh vô cùng khủng bố hiện ra, từng tên võ giả trong thành ngã xuống đất hét thảm, da thịt bọn hắn đang già đi với tốc độ thấy được bằng mắt thường, thân thể lõm vào, như thể máu thịt toàn thân bị hút khô.
- Chậc chậc...
Bọn Lục Ly liếc mắt nhìn nhau, ai nấy đều hít sâu một hơi khí lạnh, mặc dù Thời Không Thành mới khôi phục được mấy năm, nhân khẩu còn chưa quá nhiều, nhưng tổng cộng cũng có hai ba trăm vạn.
Lúc này hắc khí bao phủ toàn thành, chớp mắt trăm vạn người đã mất mạng. Người chết đều có một đặc điểm chung, đó là biến thành da bọc xương, máu thịt trong thân thể bị rút sạch.
- Tà thuật!
Bọn Hạ lão phẫn nộ không thôi, loại tà thuật hút máu thịt người vô tội, đề thăng chiến lực bản thân này, bất luận là ở hạ giới hay Nhị trọng thiên, thậm chí Tam trọng thiên đều tính là tà thuật. Sẽ dẫn lên nhân thần cộng phẫn, khó trách năm huynh đệ lại bị Ngũ Độc Tông khu trục, tà ma ngoại đạo thế này, Ngũ Độc Tông há sẽ chứa chấp?
- Tìm kiếm bản thể mà đánh!
Hạ lão nổi giận gầm lên, chiếc bình màu xanh khi trước hiện ra, rắn nhỏ xuất hiện, bay tới bay lui trong khói đen, không ngừng thôn phệ Cổ Trùng.
Hạ lão có chút nghiên cứu đối với những thuật pháp kiểu này, hắn biết trong hắc vụ có Cổ Trùng, những người chết kia sở dĩ biến thành như thế là vì vô số Cổ Trùng tản ra, thôn phệ tinh nguyên trong người bọn họ.
- A?
Mấy người Tả Khâu Khôi tuy bị khói đen che phủ, lại không có bị Cổ Trùng tấn công. Nhưng bọn hắn thấy từng phiến từng phiến người nhà tộc nhân mình chết đi, ai nấy đều biến sắc.
- Đại nhân, mau dừng tay, tha qua tộc nhân chúng ta...
- Đại nhân, đừng giết tộc nhân ta, ta nguyện làm trâu làm ngựa cho ngài, chỉ xin ngài buông tha tộc nhân chúng ta.
- Đại nhân...
Cả đám không ngừng kêu rên, nhưng tiếng kêu của bọn hắn chẳng có nghĩa lý gì, từng phiến từng phiến người trong thành lần lượt chết đi, dù là võ giả cường đại cũng nhanh chóng tiêu tán sạch sinh mệnh nguyên khí.
- Yêu Ma!
Ánh mắt Lục Ly chuyển lạnh, tuy lão đại là người, nhưng trong lòng Lục Ly, đối phương đã không khác gì Yêu Ma. Hắn thúc giục đại đạo chi ngấn tử tế cảm ứng, tin tưởng dù tà thuật này lợi hại đến đâu, khẳng định vẫn có bản thể tồn tại, chỉ cần tìm được sau đó đánh giết bản thể, liền có thể triệt để tiêu diệt đối phương.
- Hẳn là trong lòng đất!
Lát sau, Lục Ly không phát hiện ra được gì trong thành, liền đưa ra suy đoán. Lão Nhị chui ra từ dưới đất, hư ảnh lão đại cũng chui ra từ dưới đất, vậy bản thể đối phương chắc đang ở trong lòng đất
.
Hắn quét mắt nhìn qua, phát hiện người trong thành gần như chết sạch, hắn đã không còn cố kỵ gì nữa. Lập tức điều khiển Trần Vương Ấn biến lớn, hung hăng nện xuống thành trì, đồng thời hắn quát khẽ với bọn Hạ lão Cam Lâm:
- Oanh phá tòa thành trì này, tên tà ma kia đang ở trong lòng đất.
Rầm rầm rầm!
Dưới sự oanh kích của chúng nhân, thành trì khổng lồ bỗng chốc tan tành, bị nện thành một đống phế tích, lúc này, vô số thi thể trong thành cũng đều biến thành cặn bã.
Thời Không Thành kiến tạo trên một ngọn núi lớn, giờ đây, không chỉ thành trì không còn, núi cũng bị oanh ra một hố sâu to tướng, phần bụng núi hiện ra Thần Văn cường đại, những Thần Văn này vô cùng kiên cố, chúng nhân đánh mấy lần đều không oanh phá được.
- Huyết Linh Nhi!
Lục Ly truyền âm, trong thân thể Lục Ly bay ra một đạo hồng quang, Huyết Linh Nhi chui xuống lòng đất, lát sau, Thần Văn lấp lánh quang mang, Lục Ly khống chế Trần Vương Ấn đánh xuống, Thần Văn nhẹ nhàng bị phá mở.
- Ồ!
Thần niệm chúng nhân cùng theo thăm dò, bọn hắn thấy được dưới lòng đất có vô số cung điện, trong cung điện chất đầy xác người, trên thân người chết có chi chít cổ trùng bò ra leo vào, ai nấy nhìn mà không khỏi biến sắc.
Không chỉ mấy người Lục Ly, ngay cả bọn Tả Khâu Khôi cũng rất khó coi. Tuy bọn hắn biết năm huynh đệ kia sai người thu thập thi thể chắc chắn sẽ không có chuyện tốt, nhưng nhìn thấy nhiều thi thể như thế dùng để dưỡng cổ, trong lòng bọn hắn vẫn cực kỳ không thoải mái.
Bất luận là kẻ địch hay người không liên quan thì đều cũng là người, đều là đồng tộc. Lúc này tận mắt chứng kiến thi thể đồng tộc bị côn trùng thôn phệ, bọn hắn khó miễn cảm thấy ghê rợn trong lòng.
- Tà Ma!
Nét mặt Lục Ly càng lạnh mấy phần, thần niệm hắn khóa chặt tên lão giả áo đen đang ngồi xếp bằng trong cung điện.
Lúc này lão giả kia mở mắt ra, trong ánh mắt chất đầy phẫn nộ, hắn ngước lên nhìn đám Lục Ly, nói:
- Còn thiếu nửa tháng, Kim Tiên Cổ liền có thể tấn cấp thành công. Các ngươi làm hỏng đại sự của ta, chẳng qua thực lực sáu người các ngươi đều rất không sai, hôm nay liền lấy máu tươi các ngươi tế luyện Kim Tiên Cổ!
- Kim Tiên Cổ?
Nghe được ba chữ này, Hạ lão đột nhiên biến sắc, trong tay xuất hiện một chiếc thước trắng khổng lồ, hắn quay sang nói với Lục Ly và Cam Lâm:
- Hai vị công tử lập tức triệt thoái, chúng ta ở lại cầm chăn hắn!
Lục Ly và Cam Lâm nhìn nhau, hai người há sẽ chịu thối lui. Bên kia Hạ lão vừa dứt lời, lập tức phóng vút xuống, vung lên thước trắng trùng trùng vỗ tới.
- Ha ha!
Dưới đất, lão giả đứng im không nhúc nhích, chỉ là trên thân bừng lên hắc quang, tiếp đó vô số cổ trùng từ bốn phương tám hướng trong cung điện bay ra, ngưng tụ lại giữa trời, hóa thành một hư ảnh màu vàng cực lớn.
Ngao!
Một tiếng kêu như hổ gầm vang lên, hư ảnh màu vàng gào thét lao về phía Hạ lão, hư ảnh như một con côn trùng khổng lồ, miệng rộng mở ra nuốt chửng Hạ lão và thước trắng.
- A...
Hạ lão phát ra một tiếng kêu thảm, cả người hắn bị hư ảnh màu vàng nuốt trọn, sau đó thân thể biến thành máu đông, bị diệt sát trong nháy mắt.