Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Xoạt xoạt xoạt!
Nét mặt chúng nhân tại trường tái mét hết cả, Hạ lão chính là Thiên Thần Tam Kiếp, chiến lực sánh ngang Tam Kiếp trung kỳ, không ngờ chớp mắt đã bị miểu sát, Kim Tiên Cổ này đến cùng là tà vật gì?
- Hai vị công tử đi mau!
Ba vị lão giả còn lại cả kinh, trong mắt bọn hắn cũng lộ ra vẻ quyết tuyệt, Lục Ly và Cam Lâm tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, nếu bọn hắn không đi câu kéo thời gian, e rằng Lục Ly và Cam Lâm đều không đi được.
- Cam Lâm, ngươi rút lui trước!
Lục Ly gầm lên, Long Dực hiện ra sau lưng, chân hắn đạp Tiêu Dao Bộ, thân hình như thiểm điện lao vút xuống, giới chỉ lóe lên quang mang, Thần Thiết xuất hiện, nháy mắt thần lực bị rút sạch, một đạo thần uy khủng bố ngưng hiện, bao phủ phương viên vạn dặm.
- Đây, đây là...!
Bọn Tả Khâu Khôi chưa từng đi qua Nhị trọng thiên, thấy mấy người Cam Lâm lấy ra bí bảo, bọn hắn vốn đã chấn kinh vạn phần. Giờ đây Lục Ly vừa lấy ra Thần Thiết, thần uy mênh mông tán phát khiến bọn hắn cảm thấy nguyên cả vòm trời như đang trấn áp xuống, khiến linh hồn bọn hắn cũng theo đó rung động.
- Thần uy này... chẳng lẽ đây là mảnh vụn Thánh Binh?
Lão đại thấy Thần Thiết càng lúc càng đến gần, không chỉ không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại mắt còn sáng rực lên.
Ở Ngũ Độc Tông hắn cũng là một tên thống lĩnh, tuy chưa từng tận mắt thấy qua bí bảo bực này, nhưng cũng tính là kiến thức rộng rãi, tự nhiên có thể đoán được ít nhiều.
- Chết đi!
Lục Ly giơ lên Thần Thiết, hung hăng vỗ lên người lão giả, từng mảnh hào quang xoắn tới, nháy mắt, nửa thân dưới lão giả bị xoắn nát, biến thành huyết vụ.
- Hô hô!
Giữa không trung, ba vị lão giả thấy cảnh này, ai nấy đều thở phào một hơi, chỉ cần tên khí đồ Ngũ Độc Tông kia bị giết, Kim Tiên Cổ cũng sẽ chết... Rốt cuộc cổ trùng là do lão đại tế luyện mà thành.
Ngao ô!
Ai ngờ, hư ảnh màu vàng giữa không trung do vô số cổ trùng hợp thành chợt phát ra một tiếng hét dài, tiếp đó khoái tốc bay tới, thoáng chốc đã nuốt chửng ba vị lão giả.
- A ..
Ba người phát ra tiếng kêu thảm thiết, rất nhanh sau đó liền hóa thành nùng huyết, bị Kim Tiên Cổ thôn phệ. Cam Lâm bị dọa sợ, trong mắt đầy vẻ kinh nghi, tại sao lão đại bị giết, Kim Tiên Cổ này lại vẫn chưa chết?
- Hắc hắc!
Tiếng cười âm trầm vang lên, trong tiếng cười mang đầy vẻ giễu cợt:
- Tiểu tử, ngươi tưởng hủy đi nhục thể, lão phu liền sẽ chết? Ngươi quá ngây thơ. Nhục thể ngươi không sai, bản tọa muốn. Mảnh vụn Thánh Binh này cũng được, lão phu bảo quản giúp ngươi.
Ngao ô!
Vô số cổ trùng giữa trời lần nữa phát ra tiếng rống to, không đi thôn phệ Cam Lâm mà quay đầu cuốn tới Lục Ly.
Lục Ly theo bản năng đạp bước Tiêu Dao Bộ định bay đi, nhưng hắn quên mất một chuyện, trong thân thể hắn đã cạn sạch thần lực, làm sao có thể phóng thích Tiêu Dao Bộ?
Hưu!
Cổ trùng đầy trời bay xuống, Lục Ly biết trốn không thoát, đành phải cắn răng phóng thích Hư Không Trùng bao phủ mình lại. Đều là côn trùng, hắn muốn thử xem côn trùng của hắn lợi hại, hay vẫn là Kim Tiên Cổ này lợi hại?
Hư Không Trùng bình thường đối đầu với Kim Tiên Cổ, chẳng mấy chốc đã bị Kim Tiên Cổ nhẹ nhàng thôn phệ, Hư Không Trùng màu ám kim lại không khiến Lục Ly thất vọng, bất ngờ thôn phệ ngược lại Kim Tiên Cổ.
- Hả?
Trong đám cổ trùng truyền ra tiếng kinh hô khó mà tin tưởng, tiếp đó một con cổ trùng màu đen bắn nhanh mà đến, thoáng chốc đã thôn phệ rất nhiều Hư Không Trùng màu ám kim, sau đó vọt tới gặm lên đầu Lục Ly.
- Con này chắc là Cổ Vương!
Lục Ly khóa chặt con cổ trùng này, Hỗn Độn chi khí trong thân thể được vận chuyển ra, nếu Hỗn Độn chi khí không thể đánh chết Cổ Vương, vậy người chết sẽ là hắn.
- Vô dụng?
Lúc Hỗn Độn chi khí bao phủ Cổ Vương, trong lòng Lục Ly khẽ chấn, bởi vì Cổ vương không chịu bất cứ thương tổn nào, thoáng chốc đã vọt tới trên đầu, sau đó gặm cắn một phen, trực tiếp chui vào trong đầu hắn.
- Ha ha ha!
Tiếng cười âm trầm lần nữa vang lên, giọng lão đại trực tiếp truyền đến trong linh hồn Lục Ly:
- Kim Tiên Cổ này được ta tế luyện mười vạn năm, thôn phệ không biết bao nhiêu thiên tài địa bảo, chỉ với chút Hỗn Độn chi khí kia làm sao có thể diệt sát được nó? Tiểu tử, nhục thể ngươi không sai, bản tọa thu!
Lục Ly sợ đến thiếu chút hồn phi phách tán, linh hồn lão giả kia rõ ràng được giấu trong Kim Tiên Cổ Vương, hiện tại Kim Tiên Cổ Vương Tiến tiến vào trong đầu, rất nhanh liền có thể thôn phệ linh hồn hắn.
Chuyện tiếp sau thế nào chắc không cần nói cũng biết, linh hồn lão quái nhập chủ thân thể, nhục thể hắn sẽ thành của lão quái.
Ông!
Đúng lúc này, trong linh hồn Lục Ly sáng lên ngân quang vạn trượng, Long hồn bay ra, thoáng chốc liền bắn vào trong Kim Tiên Cổ.
Một giây sau, khí đồ Ngũ Độc Tông kinh hãi thốt lên:
- Bát phẩm? Yêu Hồn cửu phẩm? Làm sao có thể! Yêu Hồn cao cấp như vậy, dù là công tử đại gia tộc Tam trọng thiên đều không có, không...
Nương theo tiếng kêu thảm chất đầy kinh hãi xen lẫn không cam tâm, lúc này toàn bộ thế giới như chợt yên tĩnh lại, Cổ Vương dừng lại bất động trong đầu Lục Ly, cổ trùng quanh bốn phía cũng không nhúc nhích, tựa hồ biến ngu.
Hưu hưu hưu!
Hư Không Trùng lại không dừng, khoái tốc thôn phệ, chớp mắt đã có vô số cổ trùng bị Hư Không Trùng màu ám kim nuốt chửng.
Bản thân Lục Ly cũng ngơ ngác mất mấy giây, lát sau hắn mới hồi thần lại được, xác định con Cổ Vương kia đứng im không nhúc nhích, Long hồn cũng về lại trong linh hồn, lúc này hắn mới như trút được gánh nặng.
Đồng thời với đó, hắn phát hiện giữa mình và con Cổ Vương kia lại có một tia liên hệ tinh thần, lập tức không khỏi nhớ tới Hư Không Trùng. Năm đó Hư Không Trùng cũng bị Long hồn thu phục, giờ xem ra linh hồn lão đại trong Cổ Vương đã bị Long hồn thôn phệ, nguy hiểm cũng được giải trừ...
- Yêu Hồn bát cửu phẩm?
Lục Ly nhíu mày, năm đó Tử Đế cũng từng nói, đây là Yêu Hồn thất phẩm trở lên, giờ khí đồ Ngũ Độc Tông lại nói đây là Yêu Hồn bát cửu phẩm?
Nghĩ đến Tử Đế, Lục Ly lần nữa thở dài một hơi.