Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ngọn núi này rất thần kỳ, người Ngân Long Sơn cũng rất kỳ quái, thường thường không mấy khi xuất thế, cũng không hỏi chuyện Thần Giới, chỉ thỉnh thoảng mới có đệ tử tuổi trẻ đi ra rèn luyện.
Dù đến sau Ác Ma xâm lấn, tứ ngược khắp Thần Giới, giết chết ức vạn Nhân tộc, người Ngân Long Sơn vẫn chưa từng xuất hiện, chẳng qua Ác ma cũng không tấn công nơi này.
Nhìn lên núi cao nhập mây, nhìn sơn đạo uốn lượn mà lên như một con Cự Long, Lục Ly dứt khoát đi lên.
Vừa đạp bước lên sơn đạo, trọng lực quả nhiên xuất hiện, chẳng qua đối với Lục Ly bây giờ mà nói thì chẳng có chút áp lực nào. Hắn nhẹ nhàng nhảy mỗi bước mười bậc đi lên, chỉ sau nửa nén hương đã đến đỉnh núi.
Trên đỉnh núi mây mù vờn quanh, trên đó có thể thấy được từng tòa cung điện, chỉ là những cung điện này rất quạnh quẽ, thần niệm hắn quét tới, lại không phát hiện người nào.
- Cuối cùng ngươi cũng đến!
Một giọng nói già nua vang lên khiến tinh thần Lục Ly khẽ chấn, thần niệm hắn lập tức quét tới một tòa thành bảo, tòa thành bảo kia có Thần Văn rất kín đáo, vừa rồi hắn không thăm dò ra được.
Hắn đi tới bên ngoài thành bảo, khom lưng nói:
- Vãn bối diện kiến tiền bối!
- Vào đi!
Cửa lớn tự động mở ra, Lục Ly thoáng ngừng một lát rồi đi vào, cung điện này không lớn, bên trong có một lão giả tóc màu đỏ lửa, tóc lão giả rủ xuống đất, mí mắt da mặt cũng đều rủ xuống, bộ dạng nhìn có vẻ vô cùng già nua.
- Hả...
Lục Ly thông qua đại đạo chi ngấn cảm ứng một phen, phát hiện mình không cách nào cảm ứng được khí tức lão giả, cũng không cách nào phán đoán cảnh giới đối phương. Hắn không khỏi ngấm ngầm kinh hãi, lão giả này sâu không lường được, thực lực nhất định rất mạnh.
Lục Ly lần nữa khom lưng hành lễ, thấy lão giả không có ý lên tiếng, hắn trầm giọng nói:
- Vãn bối đến đây cầu kiến Lục Linh tiểu thư!
- Tiểu thư về lại trong tộc rồi!
Lão giả không mở mắt mà thở dài một hơi rồi nói:
- Nếu là bảy, tám năm trước ngươi tới đây, có lẽ sẽ gặp được. Nhưng trong tộc có chút chuyện, tiểu thư bị khẩn cấp triệu hồi.
- Trở về từ bảy, tám năm trước?
Trên mặt Lục Ly hiện rõ vẻ thất vọng, bảy, tám năm trước hắn đúng là cũng từng muốn tới. Vấn đề là hắn không có thời gian lẫn cơ hội, trước là Ác Ma khai chiến, vừa đuổi đi Ác Ma, bọn Tả Khâu Lộ lại làm mưa làm gió, đến sau người Hắc Viêm Điện hạ giới, hắn bị ép phải đi Nhị trọng thiên...
Chẳng qua nếu lão giả này đã nguyện ý gặp hắn, còn nguyện ý kể chút chuyện, trong lòng Lục Ly bất giác bùng lên một tia hi vọng, gấp gáp hỏi:
- Tiền bối, Lục Linh tiểu thư là tộc nhân Nghịch Long Cốc ở Tam trọng thiên?
Nếu xác định được điểm này, vậy Lục Linh chính là tỷ tỷ hắn không sai được. Quay đầu hắn sẽ đi Nghịch Long Cốc, vừa khéo cũng để giúp Đại Ma Vương đổi một tông Cổ Quyển.
- Phải, lại không phải!
Câu trả lời của lão giả tóc đỏ lại khiến Lục Ly rất nghi hoặc, cái gì vậy?
Lúc này lão giả chợt mở mắt nhìn Lục Ly, trầm mặc một lát rồi nói tiếp:
- Lục Ly, mấy năm nay thực lực ngươi tiến bộ không sai, nhưng nói cho cùng tiểu thư nhà ta và ngươi là người của hai thế giới, tốt nhất ngươi vẫn nên quên nàng đi. Bằng không không chỉ hại ngươi, cũng hại đến nàng!
- Ách?
Nét mặt Lục Ly không giấu được vẻ kinh ngạc, không ngờ lão giả lại nói thế, hơn nữa bên trong ngôn từ còn để lộ ra tin tức vô cùng quan trọng.
Lục Linh này chính là tỷ tỷ hắn, Lục Linh đến từ gia tộc vô cùng cường đại, gia tộc Lục Linh không hi vọng Lục Ly dây dưa với nàng!
Từ trong lời lão giả Lục Ly được đến tin tức, gia tộc Lục Linh cường đại vượt xa hắn tưởng tượng, với hắn mà nói thì như người ở hai thế giới!
Chẳng qua Lục Ly vẫn có chút nghi hoặc, trên mặt lộ ra một tia bất bình, nói:
- Lời này của tiền bối ta không dám nghe, Lục Linh là tỷ tỷ ta, ta tìm tỷ tỷ, tại sao lại hại mình, còn sẽ hại nàng? Ta biết tỷ tỷ đến từ đại thế lực, ta lại không muốn leo lên gia tộc các ngươi, chỉ muốn gặp nàng một phen, nếu nàng sống tốt, ta đương nhiên sẽ không phá hoại cuộc sống của nàng.
- Ngươi vẫn không hiểu?
Lão giả tóc đỏ nhìn Lục Ly, nhíu mày trầm tư một lát, sau đó giải thích nói:
- Nói thế này đi, có một con Phượng Hoàng, bởi vì ngoài ý mà từ nhỏ lớn lên trong ổ gà, đến một ngày nàng thức tỉnh, được mang về tộc đàn. Giờ bằng hữu mà nàng tiếp xúc đều là Phượng Hoàng Chân Long Kỳ Lân. Ngươi cảm thấy... Nếu chuyện nàng từ nhỏ đã lớn lên trong ổ gà bị truyền ra, đối với nàng sẽ thế nào? Nếu gà con trong ổ thỉnh thoảng lại đi tìm nàng đùa, ngươi cảm thấy... gia tộc Phượng Hoàng có vui vẻ gì không?
- Ha ha!
Ví von của lão giả tóc đỏ rất sinh động, cũng rất châm chọc.
Khóe miệng Lục Ly nhếch lên ý cười tự giễu, xem ra vô luận hắn nỗ lực thế nào, trở nên cường đại đến đâu, thì ở trong mắt gia tộc Lục Linh, hắn vẫn chỉ là kiến hôi mà thôi!
Lục Ly biết gia tộc Lục Linh rất cường đại, đại tộc viễn cổ tại Tam trọng thiên, tự nhiên phải vô cùng lợi hại. Nhưng đại tộc thì đã sao? Chẳng lẽ con em nhà mình kết giao bằng hữu với người nào cũng đều muốn quản? Chẳng lẽ Lục Linh có người đệ đệ như mình là chuyện vô cùng mất mặt?
Lục Ly biết chênh lệch giữa mình và đệ tử thiên tài Tam trọng thiên, nhưng hắn tự tin nếu cầm đệ tử đại gia tộc Tam trọng thiên đặt ở Đấu Thiên Giới, cùng cạnh tranh công bằng, hắn sẽ không thua những người kia.
Cố sự giữa Phượng Hoàng và rất châm chọc, nhưng lão giả này khả năng đã nghĩ nhiều. Hắn sẽ không một mực quấn lấy Lục Linh, càng sẽ không đi leo lên gia tộc Lục Linh, hắn chỉ muốn gặp nàng một lần, nhìn xem nàng có sống tốt không mà thôi.
Trong đầu hắn bất giác hiện ra cảnh tượng lúc còn bé, Lục Linh và hắn sống nương tựa vào nhau, vì chiếu cố hắn mà nàng chịu bao nhiêu khổ sở. Hắn nhớ tới bộ dạng Lục Linh lúc bò lên hậu sơn, cả người đầy máu. Nhớ cảnh hắn đi kéo quan tài, Lục Linh đội tuyết đứng bên ngoài bộ lạc chờ hắn trở về, nhớ cảnh Lục Linh vì cứu hắn mà tự thiêu, thân thể bùng lên hỏa diễm hừng hực.