Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Mười người khoái tốc đuổi theo, thấy Lục Ly vọt tới sau lưng trưởng lão Thiên Âm Cung, Trường Tôn Vô Khuyết gầm lên:
- Người Thiên Âm Cung tránh ra, đây là ân oán giữa chúng ta và Lục Ly, bất kỳ ai ngăn cản đều sẽ là địch nhân của Trường Tôn gia chúng ta.
Mấy tên trưởng lão Thiên Âm Cung nhìn nhau, cuối cùng cắn răng lui sang một bên. Trường Tôn gia và Thiên Ma Đảo bọn hắn đều không thể chọc, chỉ có thể chẳng giúp ai cả.
Rốt cuộc bọn Trường Tôn Vô Khuyết không đến ngàn tuổi, như thế không làm trái quy củ Đại Ma Vương, thôi thì cứ để bọn hắn đấu với nhau...
Sau khi Lục Ly trúng độc, Trường Tôn Như Ngọc gọi vào mười tên cường giả thanh niên, ngay từ lúc đó hắn đã nghĩ tới rất nhiều đường lui, trong đó đường lui tốt nhất chính là mượn nhờ cường giả Thiên Âm Cung trấn áp mười người này.
Giờ xem ra hắn đã đánh giá thấp sức ảnh hưởng của Trường Tôn gia, trước khi Đại Ma Vương ó trở thành chúa tể Nhị trọng thiên, Trường Tôn gia một mực là bá chủ số một trong lòng rất nhiều cường giả Nhị trọng thiên, là đối tượng tuyệt đối không thể trêu chọc.
Trăm vạn năm qua, ba mươi sáu đại thế lực không ngừng thay đổi, Trường Tôn gia lại vẫn một mực tồn tại, hơn nữa còn một mực là số một. Đã từng có không ít thế lực muốn khiêu chiến quyền uy Trường Tôn gia, song cuối cùng đều bị tiêu diệt, không một ngoại lệ.
Thiên Âm Cung không tranh bá, rất có tiền, thực lực cũng rất mạnh, song bọn hắn còn chưa cuồng vọng đến mức cho rằng có thể khiêu chiến với Trường Tôn gia. Nhất là trong tình huống Trường Tôn Như Ngọc vừa chết, nếu không chết bọn hắn còn có thể can dự thuyết phục một phen, nhưng giờ đệ nhất tiểu thư Trường Tôn gia chết rồi, việc này quá lớn, bọn hắn sao dám đi giúp Lục Ly?
- Đệt!
Lục Ly không khỏi đau đầu, nếu hắn có thể sử dụng thần lực, trực tiếp tăng tốc mà đi, chỉ bằng đám người này thì còn không đuổi kịp hắn. Hiện tại, điều đáng mừng duy nhất chính là thủ đoạn cường đại nhất của Trường Tôn gia là công kích linh hồn, hắn có Long hồn, công kích linh hồn từ đám người này không thể thương tổn được hắn.
- Chỉ còn nước tử chiến!
Bằng mỗi Long Dực, hắn không cách nào trốn thoát, tốc độ Trường Tôn Vô Khuyết và hai người kia đều không sai, thậm chí còn nhanh hơn hắn một nhịp. Hơn nữa lúc này đang ở trong thành, nếu trốn ra ngoài, ai biết hai tên lão bất tử Trường Tôn gia kia có động thủ hay không? Trong thành trước mắt bao người, Trường Tôn Vô Khuyết không dám để hai lão bất tử động thủ, đó chính là cơ hội cho hắn.
- Câu giờ!
Lục Ly đảo mắt nhìn về phía Cam Lâm, kẻ sau lập tức đã hiểu, Cam Lâm bóp nát tấm lệnh bài trong tay, thông báo cho Phủ Ma. Lục Ly lách mình lướt đến đám đông nơi xa, phía đó có mấy công tử tiểu thư đang tụ tập, đều là người của mấy thế lực đỉnh cấp tại Nhị trọng thiên.
- Tản ra!
Đám người kia thấy Lục Ly sáp lại, ai nấy đều ngấm ngầm kêu khổ, người Trường Tôn gia chính đang phát điên, Lục Ly vọt tới bên này chẳng phải là muốn kéo bọn hắn chết chung?
Trưởng lão các gia tộc lập tức dẫn công tử tiểu thư nhà mình tản ra, ai ngờ Lục Ly cứ như giòi trong xương bám theo không rời, khiến hai tiểu thư gia tộc tức tối thiếu chút thổ huyết.
Vù vù!
Mười tên thanh niên và Trường Tôn Vô Khuyết không ngừng phóng thích công kích linh hồn, bọn hắn không tin, Lục Ly có thể hoàn toàn miễn dịch công kích linh hồn, phải biết công kích linh hồn của bọn hắn ngay cả một ít Tam Kiếp đỉnh phong bình thường đều phải kiêng dè.
- A...
Một vị tiểu thư không cẩn thận bị đánh trúng, phát ra tiếng kêu thảm thiết, ôm đầu quay cuồng giữa trời, áo bào tung bay, xuân quang xạ tiết, khiến vô số nam tử trong thành được một phen rửa mắt.
- Công tử Trường Tôn gia, đừng tấn công tiểu thư nhà ta!
Trưởng lão gia tộc tiểu thư kia muốn khóc, vội vàng ôm lấy tiểu thư nhà mình lao xuống dưới, thấy Lục Ly lại muốn cùng theo, thiếu chút quỳ dập đầu với Lục Ly, thổn thức nói:
- Lục công tử, chúng ta không đắc tội ngươi, linh hồn tiểu thư nhà ta đã bị thương, ngài tha cho nàng đi.
- Được rồi!
Lão giả đã xin tha vậy rồi, Lục Ly không tiện làm quá phận, Long Dực sau lưng khẽ đảo, lách mình bay tới chỗ trưởng lão Thiên Âm Cung, đồng thời lấy ra mấy thanh dao găm dùng sức ném mạnh ra sau, miệng phẫn nộ quát:
- Xem ám khí.
- ...
Vô số người trong thành tròn mắt, ném ra mấy thanh dao găm thì tính gì là ám khí? Đừng nói ném dao găm không dùng bao nhiêu khí lực, dù tốc độ có nhanh gấp mười thì cũng ích lợi gì?
Ầm!
Mấy tên thanh niên đuổi theo phía sau vung tay đánh bay ám khí, sau đó một người lấy ra chiến đao, đột nhiên bổ tới, trường hồng sáng lên khoái tốc đuổi đến, trùng trùng chém lên lưng Lục Ly.
Ầm!
Lục Ly bị nện bay, Long Dực thiếu chút nổ nát, may mà hắn tránh né kịp thời, không bị đánh trúng Long Dực. Chẳng qua nhục thân hắn cường đại, đạo trường hồng kia chỉ chém phá lớp da ngoài.
Lục Ly mượn lực, tốc độ càng nhanh mấy phần, thoáng chốc đã vọt đến bên cạnh trưởng lão Thiên Âm Cung, đồng thời lần nữa lấy ra mười mấy thanh binh khí, lần lượt ném ngược ra sau, miệng quát khẽ:
- Xem ám khí!
Mười mấy thanh binh khí bị nhẹ nhàng đánh bay, không chỉ võ giả trong thành, ngay cả người Trường Tôn gia đều trán nổi gân xanh. Lục Ly đây là đang vũ nhục trí thông minh của bọn hắn? Ném ra mười mấy thanh binh khí liền gọi ám khí? Thứ này có thể phá được phòng ngự của bọn hắn ư?
Oanh!
Trường Tôn Vô Khuyết lấy ra một thanh trường kiếm, vung tay đâm tới, lần này đã đánh thương Lục Ly, Lục Ly vì tránh không để Long Dực nổ tung, đành phải duỗi tay đi cản, tay kia lập tức bị nổ cho máu thịt be bét, bị thương không nhẹ không nặng.
- Đừng phóng thích công kích linh hồn nữa, đổi sang dùng chân ý và thần thông!
Trường Tôn Vô Khuyết quát khẽ, vốn võ giả trong thành rất nhiều, bọn hắn không muốn liên luỵ vô tội. Bởi thế mới dùng công kích linh hồn, chỉ là công kích linh hồn hoàn toàn không hiệu quả với Lục Ly, thế là đành phải chuyển sang phóng thích chân ý và thần thông.
Tốc độ bọn hắn rất nhanh, người cũng nhiều, đáng tiếc người trong thành càng nhiều, Lục Ly một mực du tẩu trong đám đông, khiến bọn hắn bó tay bó chân, bằng không sớm đã đuổi kịp Lục Ly.