Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Đồng thời với đó, năng lượng mênh mông trên nắm tay Xa trưởng lão cũng đánh lên thân Lục Ly.
Oanh!
Lục Ly lần nữa bị nổ bay, lần này càng thảm, nửa bả vai lộ ra xương trắng, nhiều đoạn xương cốt bị nổ đứt, máu tươi nhuộm đỏ nền trời, như một đóa hoa đỗ quyên đẫm máu nở rộ.
- Không hay!
Một tiếng thất thanh xen lẫn run rẩy vang lên, mắt Xa trưởng lão chớp qua một tia sợ hãi, cả người lay động giữa trời, sau đó vặn vẹo nện xuống, đụng ra một lỗ thủng to tướng trên thành bảo phía dưới.
- Lão Xa, sao thế?
Tên Tam Kiếp đỉnh phong còn lại hơi ngớ, vội vàng bay xuống, khi thần niệm hắn khóa chặt Xa trưởng lão, thần sắc tức thì đại biến, kinh hô:
- Hỗn Độn chi khí!
- Cái này!
Thần niệm vô số người quét tới Xa trưởng lão, trên mặt ai nấy hiện đầy vẻ kinh ngạc, bởi vì khí tức sinh mệnh Xa trưởng lão đang từ từ trôi mất, chớp mắt đã hóa thành một cỗ thi thể, con mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
- Hỗn Độn chi khí!
Nơi này có người ngày đó từng có mặt trong Hỗn Độn Thành, bọn hắn đều nhớ được cái chết của Vân Chiến Thiên, giờ đây lại chứng kiến tử trạng của Xa trưởng lão, rất nhiều người không khỏi hoài nghi, liệu có phải Lục Ly có thể khống chế Hỗn Độn chi khí đánh giết kẻ địch.
Trước kia lúc Lục Ly diệt Vân Chiến Thiên, rất nhiều người còn nghi hoặc, tưởng rằng Đại Ma Vương ngấm ngầm ra tay giúp sức. Nhưng giờ đây, rốt cuộc không ai dám chất nghi việc này nữa, Lục Ly có thể diệt sát Tam Kiếp đỉnh phong là thực tế đã được chứng thực.
Hưu!
Lục Ly lần nữa bay ra từ trong phế tích, hắn bị thương rất nặng, máu me khắp người, bộ dạng vô cùng thê thảm, nhưng đã không ai dám chất vấn chiến lực hắn. Vừa rồi bộ dạng hắn cũng là như vậy, lại có thể một chiêu diệt Tam Kiếp đỉnh phong.
Lục Ly cường hành phóng thích Long Dực, liên tục ba lần khiến sắc mặt hắn càng thêm hư nhược. Cứ thế lần nữa phóng tới Trường Tôn Vô Khuyết, trong mắt lấp lánh sát ý, vừa rồi hắn giương đông kích tây, mục tiêu là Xa trưởng lão, lần này lại thật muốn chém giết Trường Tôn Vô Khuyết.
Hắn đã giết Trường Tôn Như Ngọc, không còn gì cố kỵ khi giết thêm Trường Tôn Vô Khuyết, đối với hắn mà nói, không có đại thế lực nào không đắc tội nổi, người ta đã muốn giết ngươi, chẳng lẽ ngươi chỉ biết ngoan ngoãn chờ chết?
Thấy Lục Ly khoái tốc lao đến, Trường Tôn Vô Khuyết biến sắc, lập tức giật lùi ra sau. Cái chết của Xa trưởng lão khiến Trường Tôn Vô Khuyết sợ, Tam Kiếp đỉnh phong đều có thể diệt sát, Lục Ly muốn giết hắn không phải là điều gì quá khó.
Hưu!
Tên trưởng lão Trưởng Tôn gia còn lại vội bay tới, từ xa xa vung ra một chưởng, đánh văng Lục Ly. Hắn không dám để Lục Ly chém giết Trường Tôn Vô Khuyết ngay trước mặt mình.
- Lưu trưởng lão, nhanh chém giết Lục Ly!
Trường Tôn Vô Khuyết quát khẽ, phía đám thanh niên ngồi xếp bằng trên đất lại có ba người chết đi, giờ chỉ còn lại ba tên, xem ra chẳng mấy chốc sẽ chết sạch. Hôm nay Trường Tôn gia đã tổn thất quá nặng, không giết Lục Ly hắn há có thể cam tâm?
Lưu trưởng lão thoáng ngập ngừng, vừa rồi hắn không lập tức động thủ mà từ xa xa đứng nhìn Xa trưởng lão ra tay, chính là vì sợ Đại Ma Vương trả thù. Giờ Xa trưởng lão đã chết dưới tay Lục Ly, trong lòng hắn càng thêm ngập ngừng bất định, vạn nhất trước lúc sắp chết Lục Ly liều mình phản công, lỡ đâu hắn cũng vẫn lạc theo thì sao?
Ông!
Đúng lúc này, giữa trời một đạo Vực môn đột nhiên mở ra, khiến toàn bộ người trong thành bất giác căng thẳng. Giữa lúc thế này, người tới là ai? Có thể mở ra Vực môn đều là cường giả đại gia tộc cả.
Hưu hưu hưu!
Trong Vực môn, từng tên cường giả lao ra, tổng cộng mười mấy người, tất cả đều là võ giả Tam Kiếp, trong đó có ba người là Tam Kiếp đỉnh phong.
- Tam thúc!
Trường Tôn Vô Khuyết lập tức đại hỉ hét lớn:
- Tam thúc, Như Ngọc bị Lục Ly giết, Xa trưởng lão và bọn Trưởng Tôn Đường cũng bị Lục Ly giết. Mau giết Lục Ly, báo thù thay cho mấy người Như Ngọc.
- Như Ngọc!
Một trung niên hoa bào bộ dạng có chút tương đồng Trường Tôn Vô Khuyết lộ ra vẻ bi thống, hắn quét mắt nhìn toàn trường một lượt, rất nhanh ánh mắt lấp lánh sát khí.
Cuối cùng ánh mắt khóa chặt Lục Ly, quát lạnh nói:
- Được, được lắm, dám giết nhiều người Trưởng Tôn gia chúng ta như vậy, Lục Ly ngươi lớn gan thật đấy. Người đâu, động thủ, tháo ra từng đoạn xương cốt trên người hắn cho ta.
Hưu!
Mười mấy người lập tức tản ra phóng tới chỗ Lục Ly, trung niên hoa bào rõ ràng có địa vị rất cao ở Trường Tôn gia, không ai dám chất vấn mệnh lệnh của hắn cả.
- Hừ!
Đúng lúc này, trên chín tầng trời đột nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh, tiếng hừ không lớn, lại như lôi đình nổ vang trong lòng tất cả mọi người tại trường.
Tiếp đó phong vân tuôn động, vòm trời hắc ám đột nhiên sáng lên màu hoàng kim chói mắt, dưới ánh mắt kinh ngạc của vô số người, một bàn tay vòng óng từ trên chín tầng trời bất thần chụp xuống.
Tê tê!
Chứng kiến bàn tay màu hoàng kim chói lòa kia, tất cả mọi người đều run rẩy từ tận linh hồn, ngay cả trưởng lão Tam Kiếp đỉnh phong Thiên Âm Cung cũng run rẩy, bọn hắn cảm giác bàn tay này giống như bàn tay của Thần, có thể vỗ nát hết thảy mọi thứ.
Bàn tay kia khoái tốc chụp xuống, nháy mắt chộp lên thân tam thúc Trường Tôn Vô Khuyết, tam thúc Trường Tôn Vô Khuyết là Tam Kiếp đỉnh phong, nhưng vừa bị bàn tay kia nắm chặt, cả người liền như bùn nhão, thoáng chốc đã hóa thần phấn vụn, đến xương cốt cặn bã đều không thừa.
Toàn trường chết lặng, chỉ còn lại vô số tiếng thở dốc hổn hển và tiếng tim đập thình thịch. Bàn tay kia biến mất giữa trời, một tiếng nói hờ hững không mang theo chút tình tự ba động nào truyền xuống:
- Bản tọa từng lập ra quy củ ở Hỗn Độn Đảo, nhưng có vẻ Trường Tôn gia các ngươi không coi lời bản tọa ra gì? Đi về nói cho lão bất tử nhà các ngươi, không phục thì cứ đến Thiên Ma Đảo tìm ta, nếu còn có lần sau, bản tọa sẽ đích thân tới Trưởng Tôn gia các ngươi một chuyến.
- Tham kiến đại nhân!
Cam Lâm và hai lão giả Tam Kiếp quỳ xuống, khiến đám đông trong thành vốn đang mơ hồ cuối cùng cũng hồi thần lại.