Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Lão Quý nghĩ nghĩ, chỉ một phương hướng, lại là lộ tuyến Lục Ly trốn đi, hắn giải thích:
- Chúng ta không thể đi Băng Sơn Thành. Bọn Nhị gia rất có thể truy tung bên này. Lục Sát Thần có thể cũng đi Băng Sơn Thành, chúng ta đi Băng Sơn Thành là phải chui đầu vào lưới.
Băng Sơn Thành là thành trì gần Băng Phong Cốc nhất, lão Quý rất quen thuộc, cũng thật thông minh, lựa chọn lộ tuyến giống hệt Lục Ly.
Tần Chiến và Cam Lộ hơi xấu hổ, ban đầu thương thảo với Lục Ly lộ tuyến nên đi, bọn họ muốn đi Thái An Thành. Tần Chiến nghĩ nghĩ, chỉ có thể lấy ra bản đồ, nói:
- Chúng ta không bằng đi Thái An Thành phía nam, đi vòng một vòng, như vậy sẽ an toàn hơn.
- Cũng đúng!
Lão Quý không chần chờ, phất tay nói:
- Chỉ cần không đi Băng Sơn Thành, đi đâu cũng được, đi thôi, trước rời khỏi phụ cận!
Tốc độ ba người đạt cực hạn, đi vòng qua phía nam Băng Phong Cốc, ngay lập tức biến mất ở phương xa.
...
Nhị gia thật phẫn nộ, hắn mang theo mười mấy người chạy như điên về phía Băng Sơn Thành, hắn và hai võ giả Tứ Kiếp phóng nhanh như điên, muốn sớm đến Băng Sơn Thành, ngăn cản Lục Ly.
Hắn phái một người truy tung Lục Ly, thật không ngờ Lục Ly chơi chiêu kim thiền thoát xác. Lúc trước Lục Ly muốn đi quyết đấu tràng, đáp ứng hắn đánh ba trận, hắn liền sơ suất, không dặn dò người trấn thủ chỗ xuất cốc, khiến Lục Ly thành công đào tẩu.
Quan trọng nhất là, hắn nghĩ Lục Ly không dám đi. Dù sao sau khi xuất cốc phải mất nửa ngày mới có thể đến thành trì. Ở Băng Phong Cốc hắn còn cố ý, nhưng ra khỏi cốc, hắn sẽ giết người như trảm chó.
Thời gian trước, Lục Ly không đi, bởi vì chuyện tình Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc mà hắn sứt đầu mẻ trán, thật sự là sơ suất rồi.
Lục Ly vừa trốn, hắn lập tức trở nên luống cuống. Cường giả của Hồn Thiên Tuyết Ưng Tộc gần nhất, hỏi hắn người đánh chết Ưng Thần đang ở đâu? Chẳng lẽ hắn nói chạy thoát rồi? Sợ là cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc sẽ trực tiếp chấn sát hắn.
Hắn chạy nhanh như điên, trên người đều là sát khí nồng đậm, đi được hơn hai canh giờ, hắn chợt ngừng lại. Hai cường giả Tứ Kiếp bên cạnh hắn ngẩn ra, một người hỏi:
- Nhị gia, làm sao vậy?
- Các ngươi nói xem Lục Sát Thần sẽ bay đi Băng Sơn Thành chứ?
Đôi mắt Nhị gia lóe sáng, sau đó thì thào:
- Lần này hắn chạy trốn là chủ mưu từ lâu, còn tìm người ngụy trang hắn. Nếu hắn có dự mưu, sao lại ngốc nghếch chạy trốn đến Băng Sơn Thành?
- Có đạo lý!
Một lão giả Tứ Kiếp gật đầu nói:
- Gần Băng Phong Cốc có bốn thành trì, chúng ta không thể chỉ đuổi một đường. Chiến lực của hắn cũng không quá mạnh, ba người chúng ta tùy tiện ai đều có thể đánh chết hắn. Nhị gia, chúng ta tách ra đuổi theo?
- Tách ra!
Nhị gia gật gật đầu:
- Lão Lưu, ngươi đi Thanh Hoàng Thành, lão Dương ngươi đi Thái An Thành. Mặt khác, ta gửi tin cho bọn Hắc Dương, để bọn họ phân ra ít người đi Trung Long Thành!
- Được!
Bốn võ giả Tứ Kiếp khác gật đầu. Lục Ly chỉ có Nhị Kiếp, tổng hợp lại chiến lực hẳn là Tam Kiếp đỉnh phong. Ba người bọn họ chỉ cần đuổi theo, bắt hay giết Lục Ly đều thật nhẹ nhàng.
- Hai người các ngươi nhớ lấy!
Nhị gia dặn dò:
- Chỉ cần truy ra hành tung của Lục Sát Thần, lập tức phái người truyền tin. Nếu đuổi theo hắn, tận lực bắt sống. Không bắt sống được, vậy đánh chết hắn. mang thi thể về. Nếu tiểu tử này chạy thoát, cường giả Hồn Thiên Huyết Ưng Tộc tìm đến, chúng ta đều phải chết!
- Chúng ta hiểu được!
Lão giả Tứ Kiếp gật đầu nói:
- Hắn trốn không xa, cho dù vào thành trì, với quan hệ của chúng ta là Sâm gia, trong thành cũng có thể đánh chết hắn. Nhị gia, nếu hắn thật sự lẩn trốn, ngươi vẫn nên nói một tiếng với người Sâm gia, để người Sâm gia truy tung hắn.
- Được!
Nhị gia vung tay lên, hai người đuổi theo hai tuyến. Nhị gia tiếp tục đuổi đi Băng Sơn Thành. Tốc độ của hắn quá nhanh, người bình thường đi Băng Sơn Thành cần nửa ngày, hắn chỉ cần đi mấy canh giờ.
Nhưng thời gian chuyển dời, nội tâm hắn càng an tĩnh, dọc đường đi, hắn không phát hiện ra manh mối, cũng không phát hiện Lục Ly. Nói rõ Lục Ly quả thật không đi Băng Sơn Thành.
Lại qua hai canh giời, hắn rốt cục đến cửa thành Băng Sơn Thành, hắn xem như quen thuộc thống lĩnh quân đội nơi này, tùy tiện hỏi thử, xác định Lục Ly quả thật không đến Băng Sơn Thành.
- Tiểu tặc thật biết trốn!
Nhị gia nghiến răng nghiến lợi, hừ lạnh:
- Đợi thêm một ngày, không có tin tức, vậy chỉ có thể mời người của Sâm gia hỗ trợ tìm kiếm. Hừ muốn chạy trốn cũng không dễ như vậy. Nếu bổn tọa tìm ra ngươi, nhất định phải để ngươi nếm thử tư vị của mười tám loại khổ hình.
Khi Nhị gia đến Băng Sơn Thành, Lục Ly đã sắp đến Thanh Hoàng Thành. Hắn đến sớm hơn Nhị gia hai canh giờ. Thanh Hoàng Thành xa hơn Băng Sơ Thành một chút, nhưng tốc độ của Lục Ly thật nhanh, nhanh hơn cả võ giả Tứ Kiếp bình thường, giờ đây cách Thanh Hoàng Thành chỉ còn lộ trình nửa canh giờ.
Cách thành càng ngày càng gần, nội tâm của hắn càng khẩn trương. Lỡ như quân đội trong thành trì thu được tin tức, hắn vào thành sẽ bị bắt, một khi bị bắt, người khác cũng không cứu được hắn.
Một đường này hắn cũng không phải không gặp ai nhưng cũng không gặp cường giả quá mạnh mẽ, với tốc độ của hắn, người bình thường căn bản không dám tập kích hắn.
Sau nửa canh giờ, một tòa cự thành xa xa như một con cự thú chiếm lấy đại địa, khí tức tang thương, cổ xưa tràn ngập đến. Thành trì này rõ ràng phi thường cổ xưa, cũng không biết tồn tại bao nhiêu vạn năm.
Bộ dáng thành trì không sai biệt lắm với Nhị Trọng Thiên. Bất đồng chính là nội ứng thành trì này ắt hẳn có Tụ Linh Đại Trận, từ xa nhìn lại, bên trong có làn sương mù mỏng manh tràn ngập, khiến người ta cảm giác như thành tiên.
Phía trên thành trì có một thiết thuyền chậm rãi trôi nổi. Trên thiết thuyền đều là quân sĩ mặc chiến giáp hoa lệ, thoạt nhìn như thiên binh thiên tướng.
Lục Ly không dám mạo muội bay vào thành, hắn thu hồi Long Dực từ xa, thay một thân chiến giáp, bao phủ đầu, thu lại hơi thở, chậm rãi đi vào cửa thành.
Mười quân sĩ đứng ở cửa thành, thực lực không tính quá cao, võ giả Tam Kiếp, thống lĩnh hẳn là Tam Kiếp đỉnh phong.