Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Ánh mắt hắn lạnh như băng nhìn chằm chằm Lục Ly, nói:
- Không ngờ lực cảm giác của ngươi lại mạnh như vậy? Lão phu đã cực lực khống chế, vẫn bị ngươi phát hiện. Ngươi giết ta đi, hiện tại trong cơ thể lão phu không có chút thần lực, không phải đối thủ của ngươi.
- Ta vì sao phải giết ngươi?
Lục Ly cười nhạt nói:
- Nhưng nếu ta có thể phát hiện ngươi, người còn lại cũng có thể phát hiện ngươi. Hơn nữa… cho dù không ai phát hiện ngươi, ngươi tu luyện được thần lực, ngươi có thể chạy sao?
Ách…
Người nọ ngẩn ra, không nghĩ tới Lục Ly không giết hắn? Đây còn là quân sĩ của Tù Binh Doanh sao?
Tuy hắn không biết nguyên nhân, nhưng biết đây là một cơ hội, hắn nghĩ rồi nói:
- Tiểu oa nhi, ngươi có thần khí không gian không? Thu lão phu vào đi, chỉ cần ngươi giúp lão phu bám trụ một tháng, lão phu sẽ có trọng báo!
- Ngươi suy nghĩ nhiều rồi…
Lục Ly cười nói:
- Hiện tại ngươi không có cái gì cả, có thể cho ta thù lao gì?
Bảo vật không gian giới của ngươi đã bị thu rồi, trên người ngươi không còn cái gì, Lục Ly sẽ không ngốc như vậy, mạo hiểm lớn như thế.
- Có!
Lão giả thật tự tin nói:
- Ngươi tu luyện thần thể vô thượng phải không? Lão phu có một thần kỹ nghịch thiên, có thể giúp thân thể ngươi tăng lên thập bội trong thời gian ngắn! Có muốn hay không?
Tuy Lục Ly cũng không quan tâm chuyện Tù Binh Doanh, nhưng bao che tù binh, trợ giúp tù binh đào tẩu là tử tội, chuyện này hắn vẫn biết. Một khi phát hiện hẳn phải chết không thể nghi ngờ, thậm chí còn liên lụy người nhà.
Tuy Lục Ly không chuẩn bị giết chết người này, cũng không có nghĩa vụ giúp hắn. Bọn họ là tù binh, nếu gia nhập trận chiến đấu này, vậy phải thừa nhận hậu quả của thất bại.
Nhưng người này nếu có thể ra giá đủ lớn, Lục Ly vẫn sẽ thật tâm động, giống như thần kỹ nghịch thiên hắn đang nói?
Hắn tu luyện là thần thể vô thượng, thân thể cường đại rất quan trọng với hắn. Nếu có thể được một loại thần kỹ, trong thời gian ngắn giúp thân thể tiêu thăng gấp mười, vậy vẫn thật đáng giá.
Nhưng trên mặt hắn bất động thanh sắc, bình tĩnh nói:
- Trước tiên nói thử xem, ta xem thần kỹ này có thật như lời ngươi nói không, ngược tiết lộ đại khái một chút, ta tự mình có thể phán đoán.
- Được, ta đọc một đoạn khẩu quyết!
Lão giả không do dự, trực tiếp truyền âm một đạo khẩu quyết cho Lục Ly. Khẩu quyết trúc trắc khó hiểu, sau khi nghe xong, Lục Ly trở nên trầm ngâm, ước chừng qua nửa canh giờ, hắn gật đầu nói:
- Không tồi, đích thật là thần kỹ rất cường đại. Giao dịch này có thể đàm thảo, nhưng ta có một điều kiện!
- Ngươi nói đi!
Lão giả nói hơi hưng phấn, trong mắt hắn, Lục Ly là quân đội Tù Binh Doanh, hơn nữa thoạt nhìn còn rất có thân phận? Một quân sĩ nho nhỏ như hắn, trực tiếp kêu đội trưởng đi trước, đội trưởng kia còn thật nghe lời. Nếu có Lục Ly hỗ trợ, vậy một tháng này, hắn sẽ thật an nhàn vượt qua.
lục Ly truyền âm nói:
- Ta cần thả một ít trùng vào linh hồn ngươi, ta sợ đến lúc đó ngươi hại ta.
- Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ta làm sao lại hại ngươi?
Lão giả truyền âm nói:
- Nhưng lo lắng của ngươi cũng có thể lý giải, được... ta đáp ứng ngươi!
- Thành giao!
Thân mình Lục Ly lóe lên, nhảy vào trong đống thi thể, đào ra thi thể của lão giả kia, thu vào trong Thần Sơn. Trong Thần Sơn thật an toàn, cho dù có người tra xét cũng không phát hiện được trong Thần Sơn có người. Hắn tu luyện một tháng trong phòng, việc này xem như hoàn thành rồi.
Hắn rất nhanh đuổi theo, rất nhanh đuổi theo đám người Hoàng Nha. Hoàng Nha nhìn hắn một cái, hắn thấp giọng giải thích:
- Hắc hắc, trong một thi thể có một hạt châu, phỏng chừng hơi giá trị. Các ngươi không ai phát hiện, bị ta nhặt được.
Chậc chậc!
Hoàng Nha cảm khái một tiếng, ánh mắt lộ vẻ hâm mộ, nhưng thật rõ ràng là giả vờ, chỉ định lấy lòng Lục Ly. Người còn lại, vẻ mặt không dám lộ ra bao nhiêu thần sắc, nội tâm cũng hơi khinh thường, trong thi thể thì có thể có cái gì tốt? Nếu có thứ tốt, đã sớm bị đám người vứt đống thi thể kia nhặt rồi.
Mọi người không thèm để ý, Lục Ly ngược lại càng thêm vui vẻ, bên trong hắn cất giấu một tù binh, nếu chuyện này bại lộ, không ai bảo vệ được hắn.
Đi theo mọi người vòng vo vài vòng, Lục Ly cũng không mạo muội rời đi, mà theo đại bộ phận hành động, chờ thêm hai ngày áp giải một đội tù binh lên.
Sau lần trở về này, Lục Ly vẫn nói thân thể không thoải mái, lần này cần tu dưỡng hai tháng. Hoàng Nha thì không sao, ngược lại Lục Ly đi theo khiến cả người hắn đều không thoải mái. Hắn hận không thể để Lục Ly cứ ở trong phòng.
Thân mình Lục Ly thoáng qua, đưa một ít linh dược cho người bị đốt trụi kia, sau đó thả ra một ít Hư Không Trùng ở trong linh hồn hắn. Hư Không Trùng ở trong linh hồn, chỉ cần tùy ý động vào linh hồn người này sẽ mai một. Trong linh hồn người này không có phòng hộ gì, cho nên Lục Ly xem như nắm trong tay sinh tử của hắn.
Thời gian trôi qua từng chút một, Lục Ly vừa tu luyện, vừa giám thị người này. Người này khôi phục thật sự rất nhanh, thân thể rất mạnh, tu luyện với hắn, hơi thở trên người người này bắt đầu tăng cường. Lục Ly tùy tiện cảm ứng, phát hiện người này lại là võ giả Tứ Kiếp. Nội tâm hắn có hơi không yên, nếu võ giả Tứ Kiếp đào tẩu, sẽ gây ra chuyện lớn, một khi truy cứu, hậu quả sẽ thật nghiêm trọng.
Nhưng giờ đã là cục diện như vậy, hắn có thể làm gì bây giờ? Chẳng lẽ giết chết người này, vứt vào đống người chết? Người này cũng không thù không oán với hắn, còn giao dịch với hắn, nếu hắn làm vậy, lương tâm sẽ cắn rứt.
Nhưng sau một tháng, khi thương thế người này tốt hơn, hắn phải làm sao bây giờ? Thả người này ra ngoài? Hay tiếp tục giấu hắn đi. Cho dù thế nào cũng không phải phương pháp hay.
Nghĩ đến thần kỹ nghịch thiên, Lục Ly cảm thấy mạo hiểm vẫn là đáng giá. Thân thể hắn rất cường đại. Nếu trong thời gian ngắn có thể tăng lên thập bội, vậy thân thể hắn khẳng định có thể so với Tứ Kiếp sơ kì, đây là chiến lực phi thường khủng bố.
Sau nửa tháng, Lục Ly phát hiện thương thế người này đã khôi phục hơn một nửa.