Bất Diệt Long Đế ( Bản Dịch Full)

Chương 2971 - Chương 2958: Tan Tác

Bất Diệt Long Đế Chương 2958: Tan tác

Nhóm dịch: Tiên Huyễn

Phụ trách: Vô Tà Team

Từng đốm lửa bắt đầu lan rộng ra!

Đại bộ đội xung phong liều chết, mấy cường giả bao vây Tạ trưởng lão, nhân công còn lại công kích quân đội, còn có người giải cứu càng nhiều tù binh. Chỉ cần toàn bộ tù binh khôi phục một bộ phận chiến lực, thoải mái chém giết tất cả quân đội.

Giờ đây, thế cục này thật hiểm trở, Tạ trưởng lãi bị La Sa và vài người vây quanh, Mạc Mặc cũng bị người vây công. Tuy quân đội chiếm thế thượng phong, nhưng tù binh có quá nhiều, đến mấy vạn người.

Từng tù binh rất nhanh được giải cứu, rất nhiều người nuốt đan dược, tu luyện thần lực, lập tức gia nhập chiến đấu. Tuy trên người bọn họ đầy vết thương, tuy chiến lực bọn họ không bằng hai ba thành lúc trước, nhưng bọn họ đã sớm không sợ chết, dựa theo chiến thuật biển người vây công quân đội.

Trốn không thoát thì sẽ chết, chỉ cần công kích những quân đội kia thì có thể chạy trốn. Tất cả tù binh đều không sợ chết, cho dù chết cũng phải kéo theo một quân sĩ chết cùng, những quân sĩ này mấy năm này vẫn luôn ngược đãi bọn họ, thù hận quá sâu rồi.

Chiến đấu bên ngoài phi thường kịch liệt, thậm chí còn lan tràn đến bên này. Hầu Tam lén chuồn đi, chính là muốn tìm Lục Ly cùng nhau chạy trốn.

- Chạy? Có thể chạy thoát sao?

Trên mặt Lục Ly lộ vẻ chua sót, nói:

- Sơn cốc có phong ấn thần văn, không mở ra phong ấn, ai cũng không ra ngoài được. Hiện tại Truyền Tống Trận hẳn đã bị hủy diệt rồi? Cho dù chúng ta chạy trốn thì còn có thể chạy trốn đi đâu?

- Đúng vậy…

Hầu Tam vỗ đầu mình, tỉnh ngộ lại, vẻ mặt than khóc nói:

- Lão Đại, vậy phải làm sao bây giờ? Chúng ta ra ngoài cùng trấn áp tù binh với quân đội?

- Đừng nóng vội!

Lục Ly thúc giục Đại Đạo Chi Ngân, đảo ra thần niệm cảm ứng tình huống bên ngoài. Lực cảm giác của hắn cường đại, cảm ứng rõ ràng tình huống trong sơn cốc.

Hắn trầm ngâm một lát, nói:

- Hiện tại tù binh và quân đội đánh ngang tay, chúng ta đến quan sát trước, đừng đi ra ngoài. Chúng ta trốn vào không gian thần khí, cho dù có người phát hiện cũng sẽ không công kích chúng ta trước.

Lục Ly lấy ra Thiên Tà Châu, thu Hầu Tam vào, sau đó chính mình đi ra ngoài, hắn khống chế hạt châu thành một hòn đá nhỏ nằm ở một góc.

Động tác nhỏ này không lừa được người, chỉ cần là cường giả đến tra xét, có thể thoải mái phát hiện bọn họ. Nhưng hiện tại khắp nơi đều là hỗn chiến, cho dù bị phát hiện cũng không sao. Dù sao, chờ bên kia chiến thắng, cuối cùng đều sẽ xử lý bọn họ…

Lục Ly cũng biết tình huống này, nếu tù binh thắng, khẳng định sẽ đến gây sự với bọn họ. Nếu là quân đội thắng, bọn họ trốn không qua quân pháp. Nhưng giờ đây, càng ra ngoài càng nguy hiểm, không đi qua sẽ bị giết. Trong lòng hắn không có lòng trung thành gì với Địa Ngục Phủ, chỉ xem nơi này là nơi cư trú, tự nhiên sẽ không bán mạng thay Địa Ngục Phủ.

Hắn đang đợi!

Chờ sau khi quân đội tan tác, có lẽ cao tầng quân đội sẽ mở ra phong ấn để quân đội đào tẩu. Đến lúc đó là cơ hội của bọn họ, chỉ cần chạy ra khỏi sơn cốc, khả năng sống sót của bọn họ sẽ càng lớn hơn.

Hắn đối với đám tù binh này cũng rất tốt, chưa từng đánh chửi, Hầu Tam cũng như vậy. Vấn đề là tù binh nhiều như vậy, ai nhận thức hắn? Cục diện hỗn loạn như vậy, bọn họ vừa ra ngoài, một khi khai chiến, bọn họ sẽ bị dòm ngó.

Tuy tiến vào trong Thiên Tà Châu, nhưng Lục Ly vẫn thoải mái cảm ứng được tình huống bên ngoài. Đại Đạo Chi Ngân quá mạnh mẽ, cảm giác của Lục Ly đã dung hòa thành một thể với thiên địa, tình huống gần đó đều biết rõ ràng.

Thời gian trôi qua, chiến đấu bên ngoài bắt đầu dần trút xuống tù binh, càng ngày càng nhiều tù binh được giải cứu. Còn có nhóm tù binh dần khôi phục chiến lực, dù sao số lượng quân đội quá ít.

Tạ trưởng lão rất mạnh, một người độc chiến sáu người, hơn nữa sáu người còn là Tứ Kiếp Thiên Thần, đáng tiếc chiến lực năm người còn chưa khôi phục đến thời kì toàn thịnh, nếu không Tạ trưởng lão đã sớm bị giết.

Chiến lực của La Sa rất mạnh, gần như một mình chống đỡ tiến công của Tạ trưởng lão. Năm người khác ở bên cạnh kiềm chế. Thời gian trôi qua, chiến lực năm người đang không ngừng khôi phục, phỏng chừng Tạ trưởng lão sắp không chống đỡ nổi, sẽ bị giết.

- Sao còn không mở ra phong ấn? Tiếp tục như vậy, toàn bộ quân đội đều sẽ chết hết.

Lục Ly âm thầm sốt ruột, quân đội đã chết bảy tám trăm, tù binh càng ngày càng nhiều, bây giờ còn không trốn thì đợi đến khi nào? Chẳng lẽ Mạc Mặc đang đợi viện quân từ đại thành bên cạnh?

Xem tình huống, trong nửa canh giờ, viện quân còn chưa đến, toàn bộ mọi người đều sẽ chết hết. Viện quân phải triệu tập, đến đây cần thời gian, nào có thể nhanh như vậy đã tới? Trừ phi mấy cường giả trực tiếp bước đến đây.

- Trong đại thành kia nhiều cường giả như vậy, vì sao không lập tức chạy tới? Chẳng lẽ không thu được tin tức?

Lục Ly hơi nghi ngờ, theo lý mà nói, phát sinh bạo động, Mạc Mặc sẽ phái người đi cầu viện, đã qua nửa canh giờ, lại không có viện quân nào đuổi tới, không phải nói đại thành kia ở ngay gần đó sao?

Lục Ly không hiểu nổi, Mạc Mặc cũng nghĩ không thông, hắn không ngừng nhìn chỗ sơn cốc, nơi đó có một đài tín hiệu, nếu đài tín hiệu sáng lên, đại biểu viện quân bên ngoài đã đến.

Hắn sở dĩ không mở ra phong ấn, bởi vì đang chờ đợi viện quân. Chỉ cần viện quân đến rồi, tất cả tù binh đều sẽ không thể chạy thoát. Như vậy lỗi của hắn sẽ không lớn như vậy. Nếu hắn giải bỏ phong ấn, khiến đám tù binh xung quanh đều đào tẩu, vậy sẽ tai họa khắp bát phương, đến lúc đó hắn sẽ tội chết khó thoát.

Vấn đề ở chỗ…

Nếu viện quân còn chưa đến, hắn sẽ lập tức chết, hắn không có người ngà, hiện tại chết và về sau chết có gì khác nhau?

“Đợi một nén nhang nữa!”

Trong lòng Mạc Mặc mặc niệm, nếu viện quân còn chưa đến, hắn chỉ có thể có lỗi với Địa Ngục Phủ. Đến lúc đó hắn ra ngoài theo tù binh, chạy ra khỏi La Sát Hải bằng vào bản lĩnh của hắn, ở đâu mà không lăn lộn được?

Ầm!

Cũng không cần thời gian một nén nhang, sau nửa nén nhang, Mạc Mặc bị một người đánh bay, xương cốt trên ngực vỡ vụn.

Bình Luận (0)
Comment