Nhóm dịch: Tiên Huyễn
Phụ trách: Vô Tà Team
Hắn nhìn mười mấy tù binh đuổi theo, nhìn hận ý khắc cốt ghi tâm trong mắt bọn họ, hắn sợ hãi.
Thân mình hắn bay đi, nhảy vào trong một tòa thành, sau đó tòa thành bạo nổ, thần văn trên sơn cốc cũng nổi dậy sóng gió. Mạc Mặc hóa thành một luồng bạch quang, xông lên không trung.
- Trốn đi…
Quân sĩ còn lại cũng không ngu ngốc, Mạc Mặc đã chạy thoát bọn họ còn tử thủ làm gì? Tiếp tục tử thủ chỉ có thể chết đi. Vô số quân sĩ phóng lên cao, chạy trốn ra ngoài.
Ôi…
Tạ trưởng lão khe khẽ thở dài, toàn bộ mọi người chạy thoát, hắn lưu lại có ý nghĩa gì? Mặc dù tuổi tác hắn đã cao, cũng không muốn chết, cho nên bức lui đám người La Sa xong, hắn xông lên trời cao.
- Đi đi!
Trong Thiên Tà Châu, Lục Ly vẫn luôn quan sát tình huống, sau khi Mạc Mặc đào tẩu, hắn liền vọt ra, Long Dực thoáng hiện ra, dùng tốc độ khủng bố xông lên trời cao.
- Giết đi!
Vô số tù binh cũng bay vụt lên, đám quân sĩ này vẫn luôn ngược đãi bọn họ, cơ hội báo thù tốt như thế, bọn họ làm sao bỏ qua. Lập tức mấy vạn người phóng lên cao, đuổi giết xung quanh.
Gần sơn cốc có một đại thành, thành trì này là đại thành trì thứ hai trong Địa Ngục Đảo, gọi là Diêm Vương Thành. Tòa thành trì này có rất nhiều cường giả, là môn hộ phía nam Địa Ngục Đảo, tự nhiên phải có trọng binh và cường giả trấn thủ.
Trong thành cũng không phải không thu được tín hiệu Mạc Mặc phát ra. Nhưng cường giả trong thành giờ đây cũng không ở trong thành, mà đi ra ngoài đảo. Bởi vì đảo nhỏ đến một ma đầu, giờ đang giết hại bên ngoài, cường giả trong thành cũng đuổi giết theo.
Ma đầu này cũng không phải tình cờ đến mà là bọn La Sa âm thầm gửi thư gọi đến. Ma đầu này là ca ca ruột của một trong những cường giả, đám người La Sa thu mua một quân sĩ liên hệ với ma đầu này, đây đều được phối hợp tốt.
Đám người La Sa rất rõ ràng, nếu cường giả của Diêm Vương Thành không giải quyết, vậy bọn họ ai cũng không chạy thoát. Bọn họ vừa náo loạn, cường giả trong thành sẽ đuổi giết nhanh chóng.
Phối hợp này phi thường ăn ý, bọn họ thành công bay lên trời. Hơn nữa cường giả trong thành giờ đây đều ở ngoài đảo, bọn họ có thể tùy ý giết hại và đào tẩu.
Bị ngược đãi lâu như vậy, các quân sĩ ra ngoài đều điên khùng rồi. Rất nhiều người không phải muốn chạy ra khỏi đảo mà là muốn đuổi giết đám quân sĩ này.
Những quân sĩ này mỗi ngày đều tra tấn bọn họ, đủ các loại tra tấn, khiến bọn họ thống khổ không chịu nổi. Hiện tại bọn họ trở mình, không chém giết toàn bộ những người này, bọn họ sẽ không bỏ qua.
Mấy vạn người đuổi giết hơn ngàn người, cũng rất khó đuổi theo. Bởi vì chiến lực mấy quân sĩ đều là toàn thịnh. Chiến lực của nhóm tù binh chỉ có thể phát huy ra ba năm thành, rất nhiều người thậm chí một thành chiến lực cũng không thể phát huy.
Có thể đuổi giết chỉ có sáu quân sĩ Tứ Kiếp. Dù sao cũng là võ giả Tứ Kiếp, bọn họ không đuổi giết Tạ trưởng lão mà đuổi giết những quân sĩ này.
Bọn họ đều là con người, lại bị đám quân sĩ ngược đãi, thậm chí… còn bị ép uống nước tiểu, bọn họ làm sao nhẫn nhịn nổi? Tạ trưởng lão đã chạy thoát, bọn họ cũng đuổi theo, đuổi giết những quân sĩ này!
Tốc độ Lục Ly rất nhanh, phóng ra Long Dực, cộng thêm bước đi tiêu dao, tốc độ của hắn có thể sánh bằng võ giả Tứ Kiếp. Tốc độ của hắn rất nhanh nhưng vẫn bị một võ giả Tứ Kiếp theo dõi.
Võ giả Tứ Kiếp giết hại mấy chục người, công kích liên tục, nhưng bị hắn thành công tránh thoát. Chuyện này chọc tức đến võ giả Tứ Kiếp kia, người nọ hóa thành bạch quang, liều mạng đuổi theo.
Người này hẳn là Tứ Kiếp trung kì, tuy chiến lực còn chưa khôi phục đến trạng thái đỉnh phong, nhưng tốc độ cũng không khác biệt lắm với Lục Ly, hai người một trước một sau biến thành bạch quang, bay đi.
Lục Ly bay về phía tây nam, hẳn là chuẩn bị thăng thiên. Hắn là đào binh ở Tù Binh Doanh, phỏng chừng về sau sẽ bị truy cứu, một khi đã như vậy, còn không bằng rời đi Địa Ngục Phủ.
La Sát Hải nhiều thế lực như vậy, tùy tiện tìm một thế lực gia nhập là được rồi, không tất yếu treo mình lên một cành cay. Hắn cũng không muốn vận mệnh bị nắm giữ trong tay Địa Ngục Phủ.
Vù!
Từng luồng lưu quang phía sau đuổi theo, tốc độ rất nhanh, nếu lực cảm giác của Lục Ly không phải siêu cấp cường đại, rất nhiều lần đều đã bị đánh trúng. Thân hình Lục Ly phiêu dật, bay bổng trái phải, rất nhanh đi về trước, công kích phía sau vẫn không thể đánh trúng hắn.
Sau đó đuổi theo một lão giả, giờ đây trên người đều là vết thương và máu, thoạt nhìn phi thường thảm thiết. Cả gương mặt hắn đều là vẻ nổi giận. Một võ giả Nhị Kiếp nho nhỏ như Lục Ly lại không bị hắn giết chết? Nếu truyền ra ngoài, hắn nào còn mặt mũi lăn lộn.
Cho nên hắn nhắm vào Lục Ly, quân sĩ còn lại cũng không quản, liên tục đuổi theo Lục Ly đến cùng, không đuổi kịp Lục Ly sẽ không thể bỏ qua.
Lục Ly rất đau đầu, người này giống như chó điên đuổi theo hắn, hắn có thể làm gì đây? Chẳng lẽ quay đầu đối chiến một trận với người? Giết chết người này cũng không cói ưu đãi gì với hắn, trên người đến cọng lông cũng không có, đừng nói bảo vật, binh khí đều không có, giờ đây còn dám tay không đuổi giết hắn.
Thời gian chuyển dời, Lục Ly càng thêm đau đầu, bởi vì người này không ngừng nuốt đan dược, chiến lực đang khôi phục, đến lúc đó sợ là sẽ đuổi kịp hắn.
Bay nửa canh giờ, phía trước rốt cục nhìn thấy Hải Vực xa xa. Nội tâm Lục Ly hơi thở phào nhẹ nhõm, người này không phải muốn đuổi giết hắn đến khi ra biển chứ?
Hắn suy nhiều rồi, sau khi hắn bay ra Hải Vực, người nọ vẫn đuổi theo, rõ ràng một bộ dáng không giết hắn quyết không bỏ qua. Lục Ly kỳ thật đã nghĩ sai rồi, người này đúng lúc cũng ra biển, chạy ra biển càng thêm an toàn, Lục Ly muốn chạy ra biển, hắn đương nhiên đuổi giết một đường.
Ách, không đúng mà…
Lục Ly rất nhanh nghĩ thông suốt mấu chốt chuyện này. Hắn nhìn ra người nọ không ngừng nuốt đan dược. Đan dược này hắn thu thập được từ đám quân sĩ. Nếu tiếp tục, hắn sẽ bị đuổi giết mà chết. Một Tứ Kiếp trung kỳ hắn vẫn chưa thể giết chết, trừ phi hắn ngay từ đầu đã vận dụng thần thiết đánh lén.